Nhưng nhìn thần sắc tái nhợt của huynh ấy bất giác nàng lại cảm thấy có chút đau lòng, không biết từ lúc nào nàng đã thay đổi cách xưng hô không gọi là Vương gia như lúc trước nữa.
Những gì mà huynh ấy làm cho nàng, nàng đều cảm nhận được rõ ràng, nhất là lần vừa rồi nếu nói không cảm động là không đúng.
Phản xạ tự nhiên là bản năng không phải tự nhiên mà có được thế nên nàng càng trân trọng hơn.
Như Họa nhẹ nhàng nói:
"Cảm ơn huynh nhưng để lần sau đi, ta xuất cung khoảng thời gian cũng dài rồi cũng nên trở về, lần sau ta nhất định sẽ đến lúc đấy huynh hãy giúp ta hợp nhất linh hồn với cổ cầm và điều khiển được nó nhé, bây giờ ta cũng sẽ không đàn đến nó sẽ không sao đâu ".
Dạ Vô Thần ngậm ngùi nói:
"Được nếu nàng đã nói thế vậy thì để lần khác, nhưng nhất định nàng nói thì phải giữ lấy lời, ta không yên tâm để nàng đàn nữa ".
Như Họa nhanh chóng gật đầu rồi hối thúc huynh ấy trở về, nội thương có vẻ khá nghiêm trọng nên Dạ Vô Thần đi lại có chút khó khăn.
Lần này Như Họa chủ động ngồi bên cạnh Y khiến cho Y vô cùng vui mừng nghĩ thầm vết thương này đến thật may mắn, nhìn bộ dáng nàng lo lắng cho mình mà Y cảm thấy vô cùng hạnh phúc, có lẽ thị vệ kia đã nói đúng bản thân mình đã thích nàng rồi.
Như Họa tuy ngồi trên xe ngựa nhưng nóng lòng như lửa đốt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-cong-chua-soc-2k/3576810/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.