Như Họa đưa Giang Uyển Nhu trở lại kinh thành rồi tìm cho cô ấy một khách điếm an toàn nhất mới rời đi, trước khi đi không quên để lại cho cô ấy một tờ ngân phiếu, mặc dù Uyển Nhu đã nói không cần nhưng Như Họa vẫn để lại.
Giang Uyển Nhu nhìn theo xe ngựa thầm cảm kích trong lòng, thật sự nếu hôm nay không có nàng ấy cứu thì không biết bản thân hai người sẽ ra sao nữa.
Nô tỳ đi cùng liền nói:
"Công chúa vậy bây giờ chúng ta cứ ở đây chờ thái tử đến đưa về hay thế nào, người trốn đi chơi cũng một thời gian rồi, e rằng lần này thái tử tức giận lắm đây ".
Uyển Nhu cười cười nói:
"Cùng lắm thì trách mắng ta vài câu thôi, ca ca thương ta như thế sẽ không nhẫn tâm đâu, ai bảo phụ hoàng cứ một hai bắt ta phải liên hôn chứ, nếu không phải người ta không thương ta sẽ không bao giờ chịu gả đâu.
Ngươi xem giống như mẫu hậu ta đó, sống với phụ hoàng có giống như đồng sàn dị mộng không, nếu không phải có thái tử và ta thì không biết phụ hoàng có nể mặt mà phế bỏ hậu vị của mẫu hậu không nữa ".
Nô tỳ Thái Hòa liền nói:
"Thái tử tuổi trẻ tài giỏi như vậy, trong triều đã lấn át hoàng thượng, nếu phế bỏ hoàng hậu phải xem thái tử có đồng ý hay không?".
Giang Uyển Nhu liền nói:
"Thì đó lần này phụ hoàng nhân cơ hội thái tử ca ca không ở Lưu quốc mới công khai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-cong-chua-soc-2k/3576767/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.