Thực mau, trong kinh không biết từ chỗ nào truyền ra tin tức, nói là đế vương vô đức, nên sau khi hắn lên ngôi, trời cao mới có thể giáng xuống địa chấn cảnh báo. Lại có thảm họa chiến tranh của Bắc Nhung, Vân Nam ở phía sau. Tuy nói cuộc chiến giữa Đại Hạ cùng Bắc Nhung và Vân Nam hai tràng chiến dịch đều thắng, nhưng cũng không thể che giấu sự thật đế vương không được trời xanh tán thành. Loại luận điệu này đã không còn có gì mới mẻ. Địa chấn mới phát sinh không bao lâu, trong kinh thành liền có người có tâm thả ra lời đồn. Tuy nói Vĩnh Gia Đế phản ứng cũng coi như là nhanh chóng, thực mau liền bắt được ngọn nguồn của lời đồn đãi, nhưng vài người bị bắt được rõ ràng chỉ là kẻ chết thay. Bọn họ thậm chí không biết là ai ở phía sau màn này sai sử bọn họ. Lúc đó, lời đồn đãi đã truyền đi khắp toàn bộ kinh thành. Vĩnh Gia Đế có thể đem người rải rác lời đồn đãi bắt lại, nhưng không thể lấp kín miệng lưỡi của bá tánh trong thiên hạ. Theo mọi người thấy địa chấn chính là điềm xấu xuất hiện, là trời xanh báo động trước. Rất nhiều thời điểm, quân vương phải hạ chiếu cáo tội mình. Trong triều không ít đại thần lúc ấy chia làm hai phái, nhất phái kiến nghị Vĩnh Gia Đế hạ chiếu cáo tội mình, lấy nhân tâm bình dân, một phái khác kiên quyết cho rằng Vĩnh Gia Đế không có sai, không đồng ý chiếu cáo tội mình. Vĩnh Gia Đế trong lòng cũng minh bạch, những đại thần khuyến khích hắn hạ chiếu cáo tội mình là không có hảo tâm. Hắn vốn dĩ vừa mới đăng cơ, còn chưa có tạo khởi được thế lực cùng uy tín, cũng không thể thắng được đủ lời truyền miệng bên ngoài. Nếu như hắn thật sự hạ chiếu cáo tội mình, thừa nhận chính mình có chỗ thất đức, chỉ sợ các đại thần này sẽ nắm chặt điểm này không bỏ, ngày sau ở trên triều đình càng thêm hạn chế quyền lực của hắn. Còn nữa, Vĩnh Gia Đế tự thân cũng không cho rằng loại thiên tai cùng đế vương cũng việc có thất đức hay không thì có quan hệ gì. Ở tiền triều, nhiều lần có hoa mắt ù tai, cố tình lờ đi, nhưng mà từ sau khi tại vị, quốc gia mưa thuận gió hòa, trừ bỏ ngoại tộc thường thường nhiễu loạn ở ngoài biên cương, triều đình cũng không có gặp được quá nhiều uy hiếp. Hoàng đế tiền triều nhưng thật ra lại rất chăm lo việc nước, đáng tiếc là sau này mấy thế hệ suy nhược lâu ngày, đã hao hết vận số tiền triều, lại vừa lúc gặp Hoàng Hà vỡ đê, chết đuối không ít người, cũng hỏng không ít ruộng tốt, dẫn tới dân chúng lầm than, tiền triều mạt đế tuy hạ chiếu cáo tội mình, nhưng cũng không thể bình ổn nỗi oán hận trong lòng dân. Triều đại Thái Tổ khi đó là thừa cơ dựng lên. Thái Tổ thường dạy dỗ con cháu chính mình loại mệnh số này là không thể không tin, lại cũng không thể tẫn tin. Hắn bản thân tuy không tin Phật, không nói là tin, nhưng lại duy trì được Đại Hạ triều phát triển đến hôm nay. Làm Hoàng đế con cháu Thái Tổ, Vĩnh Gia Đế hiển nhiên ở phương diện này là kế thừa quan niệm của Thái Tổ. Cho nên, lúc ấy hắn đứng vững lập trường, chịu đủ mọi áp lực, không có hạ chiếu cáo tội mình, mà là dẫn đường cho mọi người đem lực chú ý đặt ở trên chiến sự tiền tuyến. Sau đó, Hứa thái hậu, Trường Thọ trưởng công chúa cùng Phó hoàng hậu lại đi đầu cứu tế dân chúng, các bá tánh trong kinh đều cảm nhớ tới ba vị quý nhân ân đức này, nơi nào còn sẽ lại nhớ tới việc Vĩnh Gia Đế không có hạ chiếu cáo tội mình? Nói trắng ra là Vĩnh Gia Đế có thể cải thiện cuộc sống sinh hoạt của bọn họ hay không, ở thời điểm bọn họ gặp chuyện nguy cấp nhất có giúp đỡ một phen hay không, đối với bọn họ mà nói mới là quan trọng nhất. Hạ chiếu thư cáo tội mình kia, nghe xong cũng đã không mang đến ích lợi gì cho bọn họ, nghe xong là xong, đồ vật phân đến trong tay bọn họ mới là thật nhất. Vĩnh Gia Đế biết được người nào đó lại bắt đầu luận điệu cũ rích nhắc lại chuyện này liền nhíu nhíu mày. Bên cạnh hắn người xem mặt đoán ý nói: - "Hoàng Thượng, người có muốn thuộc hạ phái người đem những kẻ nói hươu nói vượn đó toàn bộ bắt lại hay không?" - "Không cần. Ngươi đi bắt cũng bất quá chỉ là mấy tên tiểu lâu la thôi, căn bản không làm nên chuyện gì." Vĩnh Gia Đế mặt mày rất có chút lãnh đạm: - "Có người muốn cho trẫm một chút ngột ngạt, liền kệ bọn họ thôi." Dù sao thì đến tột cùng là người nào gây sóng gió, trong lòng hắn cũng đại khái hiểu rõ. Đợi đến khi tìm được cơ hội, hắn tự nhiên sẽ hảo hảo làm những người này minh bạch hiện giờ trong triều này đến tột cùng là ai nói. Làm người ta không có dự đoán được chính là lời đồn đãi này vốn nên thực nhanh liền biến mất, không nghĩ tới là càng ngày càng nghiêm trọng. Vừa thả ra tin tức trên, phía sau lời đồn lại theo sát đồn đãi mà ra. Lời đồn đãi nói rằng đế vương thất đức chính là do bên người có tai tinh quấy phá. Có người mưu toan lấy thân ảnh của nữ tử ảnh hưởng tới ý chí của đế vương, đạt tới họa loạn triều cương, mục đích gà mái báo sáng. Lời vừa nói ra, ở trong triều đình trên dưới nhấc lên không ít sóng gió. Lời đồn đãi này chỉ hướng thật sự là quá rõ ràng. Hiện giờ, nữ nhân bên người Vĩnh Gia Đế không nhiều lắm, nữ nhân có trọng lượng càng là có thể đếm được trên đầu ngón tay, trừ mẹ đẻ là Hứa thái hậu ra, thì còn có muội muội cùng mẹ sinh ra - Bảo Lạc và thê tử Phó hoàng hậu ba người này mà thôi. Trong hậu cung của hắn có vài tên phi tần thấp vị không phải do Tiên đế ban tặng thì chính là do phế thái hậu ban tặng, những phi tần này ở trong lòng Vĩnh Gia Đế trước nay không có phân lượng gì, từ sau khi Vĩnh Gia Đế đăng cơ, căn bản không tới trong cung các nàng đi qua một hồi.
Mà trong ba người nữ nhân có trọng lượng nhất trong lòng của Vĩnh Gia Đế, Hứa thái hậu có tiếng là người an phận, Phó hoàng hậu lại không được Vĩnh Gia Đế thích, tác phong thường ngày là mặc kệ tất cả, người duy nhất có khả năng lợi dụng làm ảnh hưởng tới quyết đoán của Vĩnh Gia Đế lực làm nhiễu loạn triều cương cũng chỉ có Trường Thọ trưởng công chúa. Nghe nói Trường Thọ trưởng công chúa sớm đã thông tuệ, ở thời kỳ Tiên đế, từng nhiều lần vì mẫu thân và huynh trưởng bày mưu tính kế, rốt cuộc đã giải quyết được vài tên yêu phi mang tới uy hiếp cho bọn họ, trợ kim thượng bước lên đế vị. Hậu cung tranh đấu tự nhiên không phải là việc mà các đại thần trong triều có thể xen vào được, nhưng nếu là Trường Thọ trưởng công chúa không an phận, ở trong hậu cung xưng bá, sau này còn ý đồ đem bàn tay đến trên triều, như vậy, các đại thần liền sẽ không vui. Không ít đại thần thấy tình huống như vậy liền hướng Vĩnh Gia Đế góp lời, trần thuật việc Trưởng công chúa tham gia vào việc chính sự là không đúng, các quan văn càng là trực tiếp thượng sổ con tham gia vào việc Trường Thọ trưởng công chúa. Lúc này, Vĩnh Gia Đế là hoàn toàn bị chọc giận. Nói hắn không tốt thì có thể, nhưng nếu nói muội muội hắn không tốt thì đó là trăm triệu lần không thể chịu đựng được. Thanh danh nữ hài tử vốn là càng thêm quý giá, tự nhiên trong lòng Vĩnh Gia Đế vô cùng rõ ràng, Bảo Lạc cũng không thích suốt ngày phải mưu tính gì đó, nàng thân mình phải chống trọi với bệnh tật, lại vì chính mình mà dốc hết sức lực bày mưu tính kế, hoàn toàn là vì cái người huynh trưởng này. Nếu như lần này hắn không bảo hộ được Bảo Lạc, hắn cũng uổng phí làm người huynh trưởng! - "Trương ngự sử. Trẫm thấy ngươi thượng sổ con nói công chúa tiền triều làm chính chi giám, không thể không phòng?" - "Đúng là như thế." Nói đến cái đề tài này, Trương ngự sử liền lập tức tỉnh táo tinh thần, nói: - "Tiền triều giao cho công chúa quyền lực cực đại, chính là cổ vũ dã tâm của công chúa. Thái Tông tuổi xuân chết sớm, mà người muội muội Trưởng công chúa điện hạ cùng mẹ này tài cán xuất chúng, trước khi lâm trung liền đem Trưởng công chúa phong làm Trấn Quốc đại trưởng công chúa, lấy ấu tử tương thác. Đáng tiếc, sau khi Cao Tông hoàng đế lên ngôi, Trấn Quốc đại trưởng công chúa không muốn để Cao Tông hoàng đế nắm quyền, lại nhân lúc nhà chồng của Trấn Quốc đại trưởng công chúa là Anh Quốc Công phủ nắm giữ binh quyền, gây nên thảm họa chiến tranh.." Ở trong mắt Trương ngự sử, Trường Thọ trưởng công chúa cùng muội muội Thái Tông hoàng đế tiền triều - Trấn Quốc đại trưởng công chúa chính là tương tự, đều thập phần thông tuệ giỏi giang, được hoàng đế huynh trưởng tín nhiệm, có nhà chồng đều nắm giữ binh quyền. Tuy nói Bảo Lạc còn chưa có gả vào An Quốc Công phủ, nhưng trên dưới triều ai không biết phụ tử Lam gia ở phía võ tướng có nhiều phân lượng bên trong? Nếu là ngày sau Trường Thọ trưởng công chúa sinh ra cái nhị tâm gì, tất nhiên chính là một hồi đại họa! Nữ tử nên hảo hảo ở trong phòng chăm sóc hoa cỏ, hoặc là làm chút nữ hồng, đừng suốt ngày không có việc gì liền nhúng tay vào chuyện triều chính bên ngoài. Vĩnh Gia Đế hai mắt lạnh băng mà nhìn Trương ngự sử: - "Trẫm hỏi ngươi, đương lúc khi Trường Thọ trưởng công chúa đi đầu cứu tế, ngươi ở nơi nào? Đương lúc Trường Thọ trưởng công chúa vì đại quân ta hiến kế lui địch, ngươi ở nơi nào? Trường Thọ trưởng công chúa vì nước thừa tai, ở trên giường bệnh không dậy nổi, ngươi lại ở nơi nào?" Trương ngự sử há miệng thở dốc: - "Thần.." - "Ngươi nói Trường Thọ trưởng công chúa trộn lẫn những việc này, sẽ làm rối loạn triều cương, nhưng nếu không phải có Trường Thọ trưởng công chúa ở đây, Đại Hạ ta sẽ không có hôm nay! Trường thọ trưởng công chúa chính là công thần của Đại Hạ ta, ngươi lại như thế phỉ báng nàng. Trẫm xem, cái chức ngự sử này của ngươi cũng không cần làm nữa." Vĩnh Gia Đế không có để cho Trương ngự sử lại có cơ hội mở miệng, liền trực tiếp cắt chức quan của hắn. Một bên Trần ngự sử nhịn không nói được: - "Hoàng Thượng, việc này sợ là không ổn, Thái tổ hoàng đế di huấn, ngôn quan không lấy ngôn luận bị hạch tội.." - "Nói như vậy thì ngươi cũng thực tán đồng với ý kiến của Trương ngự sử nói? Ngươi cũng muốn bất kính với Trưởng công chúa? Một khi đã như vậy, ngươi liền cùng Trần ngự sử làm bạn đi."
Vĩnh Gia Đế quyết đoán nói: - "Ngôn quan đích xác không lấy ngôn luận bị hạch tội, cho nên, trẫm mới buông tha các ngươi. Nếu không, y theo hành vi phạm tội đại bất kính đối với Trường Thọ trưởng công chúa, trẫm là trực tiếp chém các ngươi cũng là theo lý thường. Mà hiện tại, trẫm chỉ là bãi miễn hai cái chức vị ngôn quan ngồi không ăn bám mà thôi." Vĩnh Gia Đế liên tiếp bãi miễn hai gã ngự sử, mọi người nhìn ra hắn quyết tâm giữ gìn cho Trường Thọ trưởng công chúa, rốt cuộc cũng không thể nói cái gì. Kỳ thật trong lòng bọn họ đối với việc Bảo Lạc vì nước thừa tai cũng là có chút tin tưởng. Như vậy hiện tại nếu như công kích một người có công với quốc gia là Trưởng công chúa điện hạ, đích xác là có chút không ổn. Trên triều đình, Vĩnh Gia Đế lấy thủ đoạn sấm rền, gió cuốn bình ổn việc này, ngoài cung, Lam Thừa Vũ đã ra tay hành động. Đã từng nhận được ân huệ của Bảo Lạc, các bá tánh dưới sự dẫn đường của Lam Thừa Vũ, đối vơi người phỉ báng Bảo Lạc là hết sức chán ghét. Cũng không biết Lam Thừa Vũ làm như thế nào mà các bá tánh một lòng nhận định những lời đồn đãi truyền ra bên ngoài này chính là do thế tử Tần quốc công phủ. Vì thế, mỗi ngày gần đây đều có người đi tới phủ Tần quốc công ném trứng thúi, ném lá cải ở ngoài cửa. Những người này ném xong liền chạy đi, tiếp theo đó là bốn năm người đồng thời chạy từ phương hướng khác ra ném. Bởi vậy, mặc dù là bọn thị vệ của Tần quốc công phủ cũng khó có thể bắt được bọn họ. Lần này, Tần thế tử ra cửa không có phòng bị, vừa vặn bị ném trứng thối vào mặt. - "Điêu dân to gan!" Gã sai vặt một bên thay Tần thế tử lau đi chất lỏng của lòng đỏ trứng trên mặt chảy xuống, một bên nói: - "Thế tử, nếu không ngài đi vào trong tướng quân giáp sĩ ở vài ngày đi, để xem có ai còn dám vô lễ như thế, liền đưa bọn họ toàn bộ bắt lại!" Tần thế tử lắc lắc đầu: - "Trong quân giáp sĩ không thể ở lại đó được, ít nhất không thể dùng để đối phó dân chúng, nếu không, ngày mai ngự sử lại tham tấu ta lấy công làm tư, ỷ thế hiếp người, thịt cá bá tánh." - "Những người này dường như liền cùng đồng nhất cho rằng chúng ta hãm hại Bồ Tát sống Trưởng công chúa của bọn họ, muốn vì Trưởng công chúa lấy công đạo. Thật là không biết ai lại vu khống cho chúng ta a." Người trong nhà liền biết chuyện nhà mình, làm gã sai vặt bên người thế tử Tần quốc công phủ, hắn tự nhiên rõ ràng chủ tử nhà hắn đến tột cùng có làm những việc này hay không. Ai ngờ, Tần thế tử lại là lắc lắc đầu: - "Ta tuy không có làm việc này, nhưng việc này lại là cùng nữ nhận kia cùng ta có chút liên quan làm hại. Lam Thừa Vũ chỉ sợ cũng biết là nàng làm, lại không hảo trực tiếp đối với nàng động thủ, liền đem những phiền toái này dẫn tới trên người ta, cũng coi như là cho chúng ta một cái cảnh cáo." Gã sai vặt có thể đi theo bên người Tần thế tử, tự nhiên cũng là cái người lanh lợi, thoáng tưởng tượng, liền hiểu được: - "Việc này là Bình Ninh quận chúa làm? Nhưng Bình Ninh quận chúa làm chuyện này mà nói, đối với nàng có chỗ tốt gì?" - "Có chút ngu xuẩn, liền thích làm hại người khác mà chẳng được tích sự gì." Tần thế tử hừ lạnh một tiếng. Hắn bị bắt buộc cùng Bình Ninh quận chúa định ra hôn ước, vốn là đối với Bình Ninh quận chúa chính là không hài lòng, hiện giờ, cảm quan của hắn đối với Bình Ninh quận chúa càng kém.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]