Bảo Lạc chưa từng dự đoán được phía sau bình phong này cư nhiên sẽ có người, trong lòng cả kinh, liền thấy một người chậm rãi từ sau bình phong kia đi ra. Người tới mặt mày này, Bảo Lạc cực kỳ quen thuộc, đúng là người mà Bảo Lạc cùng Vĩnh Gia Đế trong giọng nói nhắc tới - Lam Thừa Vũ. Nhưng Lam Thừa Vũ thần sắc trên mặt lại làm cho Bảo Lạc cảm thấy có chút xa lạ. Cho tới nay, Lam Thừa Vũ ở trước mặt Bảo Lạc đều cố ý thu liễm mũi nhọn của bản thân, luôn bày ra một mặt ôn hòa, mà giờ phút này, trên mặt hắn lại mang theo một tia không được tín nhiệm, cùng tức giận. Lam Thừa Vũ nâng lên hai mắt, cặp con ngươi kia quá mức sáng ngời, cũng sắc bén đến quá mức, ánh mắt Bảo Lạc không kịp phòng thủ cùng đụng vào ánh mắt của hắn, trên người bỗng dưng run lên, vội không ngừng mà dời đi tầm mắt. - "Trưởng công chúa điện hạ vì sao lại không dám nhìn thẳng vào vi thần? Chẳng lẽ là chột dạ?" Lam Thừa Vũ đi về phía trước tới gần Bảo Lạc. - "Ngươi.." Bảo Lạc mím môi, Lam Thừa Vũ cường thế như vậy làm nàng thực không quen. Phần lớn thời gian Lam Thừa Vũ đều là ôn hòa, chưa bao giờ sẽ làm làm nàng khó xử như vậy, rất ít thời điểm hắn bá đạo mà không nói lý. Tựa như một lần hắn thỉnh nàng đến An Quốc Công phủ, lại ở nơi đó bức bách nàng thừa nhận nàng đối với hắn có cảm tình, cũng nhìn thẳng vào phần cảm tình này. Lúc này đây cũng đồng dạng như thế. Lam Thừa Vũ cũng không có bởi vì Bảo Lạc yếu thế mà có chút thoái nhượng, hắn từng bước một mà đi tới bên cạnh Bảo Lạc. Khoảng cách ngày càng được kéo gần lại như vậy, Lam Thừa Vũ khiến Bảo Lạc mang đến cảm giác áp bách cực đại. - "Ở trong lòng Trưởng công chúa điện hạ, vi thần liền không đáng để người tín nhiệm như vậy sao?" Rõ ràng là từ trên cao nhìn xuống, nhưng những lời này bị hắn nói ra, nghe như là đang lên án nàng. Bảo Lạc tâm loạn như ma: - "Chuyện này không phải là vấn đề có đáng giá hay không tín nhiệm, đây là một cái vấn đề thực tế. Ta không muốn liên lụy ngươi, cũng không muốn liên lụy Lam gia, liền đơn giản như vậy. Chẳng sợ ngươi không thèm để ý, ta cũng không thể làm như vậy, ta.." Lời nói còn chưa nói xong, Bảo Lạc liền đột nhiên mở to mắt. Khuôn mặt Lam Thừa Vũ tuấn tú ở trước mặt nàng phóng đại, nàng cảm giác được đôi môi chính mình bị thứ gì phong bế. - "Ô ô.." Bảo Lạc nhìn thoáng qua Vĩnh Gia Đế khuôn mặt xanh mét đứng ở một bên, nàng không có dự đoán được, Lam Thừa Vũ thế nhưng sẽ lớn mật như vậy. Nàng muốn đem Lam Thừa Vũ đẩy ra, nhưng nàng vốn là sức lực yếu, hơn nữa bệnh nặng vừa mới khỏi, nơi nào có thể đẩy được Lam Thừa Vũ? Điểm lực đạo này của nàng, Lam Thừa Vũ căn bản là không để ở trong mắt. Cũng may là không bao lâu, Vĩnh Gia Đế đứng ở một bên đảm đương một thời gian làm phông nền liền phát ra thanh âm ho khan không vui, Lam Thừa Vũ rốt cuộc mới đem Bảo Lạc buông ra. Vĩnh Gia Đế nhìn chằm chằm vào Lam Thừa Vũ, trong ánh mắt cơ hồ là muốn phun hỏa. Tiểu tử thúi, ngay trước mặt hắn liền dám khinh bạc muội muội hắn, thật đúng là coi hắn như không tồn tại a! Nếu không phải trước mắt là thời kỳ có thể cởi bỏ khúc mắc mấu chốt trong lòng muội muội hắn, hắn chắc chắn sẽ trực tiếp tiến lên đem cái tên đăng đồ tử này đánh ra ngoài. Lúc này, gương mặt Bảo Lạc đỏ bừng, lông mi thật dài rũ xuống, che đậy cảm xúc trong mắt. Từ trong hơi thở hỗn loạn của nàng, Lam Thừa Vũ có thể nhìn ra được nàng còn chưa có từ nụ hôn vừa rồi phục hồi lại tinh thần. - "Vi thần hướng Hoàng Thượng cầu thú Trưởng công chúa khi nói phiên lời nói kia, nói vậy là Trưởng công chúa không biết đi? Một khi đã như vậy, vi thần coi như ở trước mặt Trưởng công chúa lặp lại lần nữa cho thật tốt." - "Vi thần thỉnh cầu cưới Trưởng công chúa làm vợ, sau khi thành thân, vi thần chắc chắn sẽ toàn tâm toàn ý đối đãi với Trưởng công chúa, chung thân không nhiễm nhị sắc. Sinh ly tử biệt cũng không có thể thay đổi ý chí của thần. Nếu vi thần có cái gì bất trắc, đi trước Trưởng công chúa, Trưởng công chúa liền tùy thời tự mình tái giá; nếu trưởng công chúa có cái gì bất trắc.. Vi thần nguyện ý vì Trưởng công chúa giữ đạo hiếu chung thân." Bảo Lạc mở to hai mắt, hiển nhiên là không có đoán trước được Lam Thừa Vũ sẽ nói những lời này trước mặt nàng.
Lam Thừa Vũ nâng lên khuôn mặt của Bảo Lạc, xoa xoa mồ hôi trên trán nàng, thanh âm ôn nhu: - "Trừ bỏ Trưởng công chúa ra, vi thần sẽ không cưới bất luận kẻ nào hết. Cho nên, Trưởng công chúa thật sự là lo lắng nhiều rồi." - "Nhưng, người thừa kế Lam gia làm sao bây giờ? Ta - cái thân thể này ngươi cũng là biết đấy, nếu như đến lúc đó không thể vì Lam gia sinh hạ người thừa kế, mặc dù ngươi không oán ta, An Quốc Công cùng An Quốc Công phu nhân sợ là cũng muốn oán ta." - "Ở thời điểm ta quyết định cưới ngươi cũng đã nghĩ kỹ rồi. Việc con cái thì tùy duyên đi, nếu là ngươi thật sự không thích hợp để mang thai sinh con, chúng ta liền từ dòng bên Lam gia mang một hài tử lại đây, từ nhỏ giáo dưỡng cũng là giống nhau." Lam Thừa Vũ không có chút nào do dự mà trả lời. Hiển nhiên là vấn đề này hắn sớm đã có đáp án. Bảo Lạc không dám tin tưởng mà nhìn Lam Thừa Vũ: - "An Quốc Công cùng Quốc Công phu nhân.. Đồng ý ngươi làm như vậy sao?" - "Ta đã cùng phụ thân và mẫu thân đã nói qua, trừ bỏ ngươi ra, ta sẽ không cưới bất luận kẻ nào. Mặc dù ta không cưới ngươi, ta cũng sẽ không có người thừa kế. Một khi đã như vậy, phụ thân cùng mẫu thân còn có cái gì phải rối rắm đâu?" - "Ngươi.." Bảo Lạc cắn môi dưới, không biết nên nói cái gì cho phải: "Ngươi thật là.." Nàng hoàn toàn không nghĩ tới Lam Thừa Vũ thế nhưng nguyện ý vì nàng mà làm được một bước này. Có thể được một người như vậy không hề do dự mà thương yêu, sủng nịnh thật sự là một điều hạnh phúc, ít nhất là hiện tại, trong lòng nàng liền ấm áp, cả người như là ngâm ở trong nước ấm, thập phần thoải mái. Trên mặt Lam Thừa Vũ rốt cuộc hiện lên một chút ý cười: - "Thân đã nói đến mức này rồi, Trưởng công chúa điện hạ mỹ lệ, không biết người có nguyện ý để vi thần có một cơ hội bảo hộ ngài hay không?" - "Hảo." Lời nói đã nói đến bước này rồi, Lam Thừa Vũ căn bản là không để cho Bảo Lạc có cơ hội cự tuyệt đường sống. Nếu đã vô pháp cự tuyệt, vậy liền phải đáp ứng rồi đi. Dù sao, nàng từ trong tâm mà nói ra hết những điều này, cũng là hy vọng đáp ứng không phải sao? Ở thời điểm làm ra quyết định này, Bảo Lạc cảm giác được tảng đá đè nặng trong lòng nàng đã hoàn toàn bị đánh vỡ, nàng rốt cuộc cũng chân thật mà cảm thấy vui sướng. Hai người chăm chú nhìn nhau, mắt thấy sẽ lại tiếp tục ôm hôn ở bên nhau. - "Khụ khụ." Ở một bên đảm đương vai trò phông nền thật lâu, Vĩnh Gia Đế thấy một màn như vậy, cuối cùng là nhịn không nổi nữa: - "Ngày mai trẫm sẽ chính thức hạ chỉ cho Võ An Hầu cùng Bảo Lạc một năm sau thành hôn. Thân là vị hôn phu, hôn thê thì nên phải tránh mặt chút mới đúng, hai, ba ngày lại gặp mặt như vậy liền để người ta nói không biết lễ nghĩa." Thật vất vả lắm Bảo Lạc mới không đem Lam Thừa Vũ cự tuyệt ngoài cửa, Vĩnh Gia Đế lại bắt đầu đuổi người. Vĩnh Gia Đế tỏ vẻ làm lơ hậu quả của hắn là rất nghiêm trọng, ngay trước mặt hắn còn dám bắt cóc muội muội hắn, càng là tội không thể tha!
Hắn tuy rằng đáp ứng với Lam Thừa Vũ, muốn đem muội muội nhà mình gả cho hắn, nhưng muội muội hắn rốt cuộc còn chưa có gả qua đâu. Trong khoảng thời gian này, Lam Thừa Vũ ở đó mà mơ tưởng có thể lại đây nhìn đến muội muội hắn! Đương nhiên, nếu là Bảo Lạc muốn gặp Lam Thừa Vũ, Vĩnh Gia Đế ngẫu nhiên sẽ mở một con mắt, nhắm một con mắt để cho Lam Thừa Vũ tiến vào, cũng không phải là không thể. Tóm lại, hết thảy quyền chủ động ở trong tay Bảo Lạc. Thuận lợi giải quyết xong việc của Bảo Lạc, Vĩnh Gia Đế liền đem lực chú ý đều đặt ở trên chiến sự ở Vân Nam. Đại Hạ đánh với Bắc Nhung lấy được chiến quả, tuy rằng cực đại ủng hộ nhân tâm, nhưng chiến sự quốc nội rốt cuộc còn không có hoàn toàn bình ổn, Vân Nam Vương cũng không thể khinh thường. Trải qua hai lần cùng Vân Nam Vương giao chiến, Vĩnh Gia Đế đã hạ quyết tâm muốn đem thế lực của Vân Nam Vương nhổ sạch tận gốc, không cho Vân Nam Vương lại có cơ hội gây ra sóng gió. Ở trong lòng Vĩnh Gia Đế, trong khoảng thời gian kế tiếp, Đại Hạ cần phải chính thức tiến vào giai đoạn nghỉ ngơi lấy lại sức. Mấy năm liên tục tác chiến sẽ chỉ làm quốc khố hư không, bất lợi với tương lai phát triển của quốc gia. Vĩnh Gia Đế nếu gánh hạ cái gánh nặng này, tự nhiên hy vọng có thể làm một Hoàng đế tốt, hy vọng hắn trị nước tốt, có thể cho bá tánh cuộc sống an ổn. Mặc kệ thế lực hiệp trợ Vân Nam Vương gây sóng gió kia.. thế lực này che giấu thật thâm sâu, lần này muốn đồng thời giải quyết uy hiếp của Vân Nam Vương cùng thế lực này, sợ là không dễ dàng. Vĩnh Gia Đế nhăn nhăn mày, cuối cùng không thể không từ bỏ phương diện ý tưởng này. Đối với hắn mà nói, trước mắt đã lấy được thắng lợi đối với Bắc Nhung, chỉ cần lại đem Vân Nam Vương đánh tan, liền mới tính là có công tích ra tay. Mặc dù là trong triều có một số người nào đó không phục hắn, muốn hành động thiếu suy nghĩ, thì cũng cần phải suy xét nhiều hơn. Ngay cả dân tâm, hắn cũng không cần lo. Lần này địa chấn qua đi, mẫu thân, muội muội cùng thê tử Vĩnh Gia Đế nhanh chóng làm ra phản ứng, tự phát cắt giảm chi phí mang tới cứu tế, hành vi như vậy cực đại thắng được hảo cảm của dân gian bá tánh. Không riêng Hứa thái hậu, Bảo Lạc cùng Phó hoàng hậu, hiện giờ ở dân gian được gọi với mỹ danh là "Bồ Tát hạ phàm", ngay cả Vĩnh Gia Đế cũng được các bá tánh xưng hô là "Từ ái chi quân". Ở trong lòng bọn họ, nếu Vĩnh Gia Đế bản nhân không có đức hạnh xuất chúng, thân nhân bên người hắn như thế nào sẽ quan tâm đến bá tánh như thế đâu? Khi Bảo Lạc bệnh tình nguy kịch, những bá tánh nhận được ân huệ, thậm chí còn tự phát mà tụ tập vì "tâm địa Bồ Tát Trưởng công chúa điện hạ" mà cầu phúc nữa. Vĩnh Gia Đế tưởng tượng đến kia ba người ở thời điểm nguy cấp nhất vẫn không rời không bỏ, đứng ở phía sau hắn, chính là những nữ nhân quan trọng trong đời hắn, tâm tình liền trở nên thập phần mềm mại, một ngày mệt nhọc phảng phất đều tan đi không ít. Đây chính là cuộc sống sinh hoạt mà hắn vẫn luôn hướng tới. Vô cùng đơn giản, không cần phải lục đục nhiều với nhau như vậy. Đương lúc hắn mệt mỏi nhất lại có thể được thân nhân lặng lẽ ủng hộ, giúp đỡ khiến hắn giũ lại được một tia an ủi. Phó hoàng hậu tại chuyện lần này lựa chọn giữ gìn, đứng về phía hắn, nói vậy rốt cuộc có chút ý tứ đi muốn cùng hắn thổ lộ tình cảm đi? - "Hoàng Thượng, đây là Hoàng hậu nương nương phái người đưa tới canh thang, nói là hôm nay Hoàng hậu nương nương phòng bếp nhỏ.." - "Trẫm biết, hôm nay Hoàng hậu phòng bếp nhỏ lại không cẩn thận làm nhiều, Hoàng hậu ăn không hết, cho nên liền phái người đưa tới cho trẫm, đúng không?" Vĩnh Gia Đế hiểu rõ, với tay mà tiếp nhận chén canh thang kia, cầm cái muỗng khuấy khuấy. Canh là ôn lương, uống gãi đúng chỗ ngứa. Cái mũi Vĩnh Gia Đế thực linh, từ trong mùi vị chén canh đã có thể đoán được nguyên liệu nấu ăn, ánh mắt không khỏi càng thêm mềm mại. Chung canh này chắc là Phó hoàng hậu cố ý sai người làm cho hắn đi, hắn nhớ rõ Phó hoàng hậu nhưng không yêu thích loại mùi vị này. Rõ ràng là quan tâm hắn, lại càng muốn làm ra một bộ dáng một chút cũng không thèm để ý đến hắn, Vĩnh Gia Đế trong lòng thầm buồn cười, lại có chút bất đắc dĩ. Lam Thừa Vũ chờ Bảo Lạc lâu như vậy, cuối cùng là chờ đến mây tan thấy trăng sáng, như vậy hắn rốt cuộc còn phải chờ bao lâu? Vĩnh Gia Đế biết tình cảm của hắn cùng Phó hoàng hậu và tình cảm của Lam Thừa Vũ cùng Bảo Lạc chung quy là không giống nhau. Lam Thừa Vũ cùng Bảo Lạc đó là thanh mai trúc mã, từ nhỏ đã dưỡng ra tình cảm, không trộn lẫn bất luận cái tạp chất gì. Vĩnh Gia Đế cùng Phó hoàng hậu kết - hợp, lại trộn lẫn quá nhiều thứ bên trong. Nhưng mặc kệ nói như thế nào, Vĩnh Gia Đế đều hy vọng một ngày kia những ngăn cách tới quan hệ của bọn họ có thể hoàn toàn biến mất, bọn họ có thể giống những đôi phu thê trên thế gian giống nhau, cùng nhau sinh hoạt.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]