- "Chén canh kia đều đã đưa đi rồi chứ?"
Tạm thời nàng ở bên trong cung điện này, Phó hoàng hậu không biểu tình mà nhìn mấy quyển kinh Phật trên bàn, chỉ có khẩn trương nắm chặt ngón tay vô tình khiến nàng bại lộ tâm tình của mình.
Lan Chi cố nén ý cười trong lòng, nói:
- "Vâng, nô tỳ đã đem canh gà giao cho người trong cung Hoàng Thượng, còn nói theo những gì mà nương nương phân phó, đem những lời đó một chữ cũng không sai, nghĩ đến người nọ sẽ báo lên cho Hoàng Thượng."
- "Ân."
Phó hoàng hậu nghe vậy, toàn thân bày biện ra một loại tư thái thả lỏng. Loại cảm xúc này biến hóa thập phần rất nhỏ, cũng chỉ có Lan Chi - người vẫn luôn đi theo ở bên người Phó hoàng hậu mới có thể nhìn ra được.
Này liền thả lỏng, không khỏi cũng sớm chút đi, Lan Chi thầm nghĩ trong lòng.
- "Nương nương chẳng lẽ không muốn biết ngài đưa đi chén canh gà kia, Hoàng Thượng rốt cuộc có uống hay không sao?"
- "Bổn cung đã đưa canh gà qua đó rồi, uống hay không uống là do Hoàng Thượng, bổn cung quản không được nhiều như vậy."
Phó hoàng hậu phảng phất là thật sự không thèm để ý tới đáp án này.
- "Nương nương đưa canh gà qua, Hoàng Thượng đã toàn bộ uống xong rồi. Nghe người trong cung Hoàng Thượng nói, Hoàng Thượng còn nói nương nương khẩu thị tâm phi nữa."
Lan Chi mím môi, trên mặt hiện lên một tia ý cười.
- "Bổn cung bất quá là ăn ngay nói thật thôi, nơi nào coi như là khẩu thị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-cong-chua-om-yeu/1154570/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.