Trong khoảng thời gian ngắn, ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía tên thái giám kia. Tên kia thái giám liên tục xua tay: - "Hoàng Thượng, cho dù nơi này có vết máu thì cũng không thể thuyết minh điều gì nha? Không chừng là ai không cẩn thận đi đến nơi này bị trật chân nên bị ngã, bị viên đá đập vào nên mới có vết máu nga?" Lời này nói ra thật sự vô lực, khuôn mặt hắn tái nhợt, có ai sẽ vô duyên vô cớ đi đến loại địa phương này đây? - "Thật đúng là chết cũng không hối cải. Phụ hoàng, nhi thần xem ra, không bằng lột giày của tên thái giám này ra nhìn xem dấu giày cùng dấu chân có phải khớp hay không cũng liền biết hắn có đến địa phương này hay không nha." - "Bây giờ để xem đến tột cùng là hắn có phải là người sát hại Vinh phi nương nương và Mạt Hương hay không, chúng ta có phải hay không cũng nên mang giày của Vinh phi nương nương cùng Mạt Hương đến đây để đối chiếu, xác nhận với dấu giày liền biết ngay." Bảo Lạc vừa dứt lời, lập tức có binh lính thị vệ liền đem tên thái giám kia khống chế, lột giày của hắn, hướng trên mặt đất nhấn một cái. Ấn ra tới dấu giày, quả nhiên cùng với một hàng dấu giày trên đất giống nhau như đúc. Mọi người đối với những phân tích của Bảo Lạc tức khắc liền tin đến tám phần. Tuy nói còn chưa có kiểm tra thực hư xem hai dấu giày nhỏ xinh kia đến tột cùng là của ai, nhưng các nàng trong lòng ít nhiều đã có chút tin tưởng hai dấu chân náy chính là của Vinh phi cùng cung nữ Mạt Hương. Nếu như không phải thì trong hai ngày này còn có ai xuất hiện tại nơi này đâu? Nhìn những dấu chân này chính là gần đây mới có, nếu thật là có từ lâu rồi thì gió thổi, cũng như là lớp bùn này phía trên dấu chân tự nhiên cũng sẽ không còn lưu lại xuống dưới như thế này nữa. Thật may là Trường Thọ công chúa kịp thời tìm được chứng cứ này, nếu không chỉ sợ Vinh phi liền thật sự là chết không minh bạch. Mọi người chung quanh nhìn về phía Bảo Lạc, trong ánh mắt tràn đầy kính nể. Trong đó, Thụy Tiểu Nghi lại càng là như vậy. Đối với Thụy Tiểu Nghi mà nói, cung nữ bên người đều phản bội chính mình, nàng đã không còn có thể trông cậy vào ai có thể giúp nàng chứng minh mình trong sạch, nhưng ai có thể ngờ đến, sau khi Bảo Lạc tham dự vào chuyện này, hết thảy đều được giải quyết. Lúc này, ở trong lòng Thụy Tiểu Nghi, thân mình tinh tế nhỏ gầy của Bảo Lạc thập phần cao lớn. Một lát sau, giày của Vinh phi cùng Mạt Hương đều được mang tới. Trải qua quá trình khám xét, lấy dấu giày thử nghiệm, quả nhiên là dấu chân của chủ tớ Vinh phi cùng Mạt Hương. Chiêu Đức Đế khuôn mặt tràn đầy hàn khí lành lạnh. Thiếu chút nữa thì.. thiếu chút nữa thì.. hắn lại bị người khác vừa ăn cướp vừa la làng che mắt hắn. Ai có thể nghĩ đến lại có người dám ở trong hoàng cung công nhiên mưu sát phi tần, xong việc, còn có ý đồ giá họa cho một vị phi tần khác? - "Đem hắn đi cho trẫm, cẩn thận thẩm vấn hắn thật kỹ! Cần phải hỏi rõ ra tên đồng phạm của hắn là đến tột cùng là ai nữa!" Tên thái giám kia cùng cung nữ bên người Thụy Tiểu Nghi liền bị che miệng kéo đi xuống. Trong chốc lát, cách đó không xa liền truyền đến tiếng bản tử đánh vào da thịt thanh âm thật dọa người, cùng với tiếng tên thái giám kêu rên.. Tên cung nữ phản bội Thụy Tiểu Nghi nghe được thanh âm kêu rên của tên thái giám truyền đến không khỏi co rúm lại một chút. Tên cung nữ này có tên gọi là Hồng Hạnh, cùng Hồng Lăng trước kia đều được Thụy Tiểu Nghi coi trọng. Ngày xưa ở trong cung hành tẩu, lấy danh nghĩa cùng tên tuổi Thụy Tiểu Nghi càn rỡ khắp nơi. Nhưng từ khi Hồng Lăng được Thụy Tiểu Nghi để mắt, liền dần dần được thay thế vị trí của Hồng Hạnh, trở thành đệ nhất tâm phúc bên người của Thụy Tiểu Nghi. Được Hồng Lăng khuyên bảo, Thụy Tiểu Nghi ngày thường hành sự trầm ổn hơn rất nhiều. Sau lại có một lần, Hồng Hạnh bị Hồng Lăng bắt được ở bên ngoài cáo mượn oai hùm, bị Thụy Tiểu Nghi hung hăng trách phạt Hồng Hạnh một hồi, nói Hồng Hạnh ở bên ngoài làm bại hoại thanh danh của nàng. Từ đó về sau, Hồng Hạnh liền càng thêm oán hận Thụy Tiểu Nghi. Hồng Hạnh cảm giác sâu sắc được rằng bản thân mình ở bên người Thụy Tiểu Nghi không được trọng dụng, liền có ý tưởng đổi một vị chủ tử khác cho mình. Đúng vào lúc này, chủ tử chức cao chủ động đối với nàng để tâm, nàng há có thể không mừng rỡ như điên? Nếu nàng vì vị chủ tử kia làm tốt đại sự, lập công lớn, ngày sau, nàng không phải liền được điều đến bên người vị nào đó làm tâm phúc cung nữ hay sao? Sau đó, hy vọng của nàng tới có bao nhiêu mau, thì ảo ảnh tiêu tan tới liền có bấy nhiêu mau. Ở thời điểm tên thái giám kia bị người bắt được nhược điểm, Hồng Hạnh liền biết nàng xong rồi.
Sớm biết như vậy, nàng không nên si tâm vọng tưởng. Nếu là không làm những việc đó, tuy rằng không có tiền đồ tốt nhưng ít nhất nàng còn giữ được tính mạng a. Người phụ trách trông coi Hồng Hạnh nhân từ nói: - "Nhìn thấy không? Đây là kết cục của những kẻ dám mưu hại chủ tử. Có một số người tự cho mình là làm được việc, có thể che giấu chủ tử, nhưng lại không nghĩ tới, bọn họ làm hết thảy đều bị chủ tử xem ở trong mắt. Chủ tử chỉ là muốn nhìn một chút bọn họ rốt cuộc có hay không nói thật hay không thôi! Ở trước mặt các vị chủ tử lại dám khoe khoang mình thông minh, đó là đi tìm chết!" - "Ngươi nghĩ vì sao màn này lại không để những người thân tín động thủ mà phải dùng tới các ngươi? Chẳng lẽ, người nọ là thật sự muốn đem các ngươi bồi dưỡng thành thân tín của nàng? Đừng mơ tưởng, người nọ là muốn đem các ngươi trở thành kẻ chết thay mà thôi! Một khi xuất hiện điều gì không thích hợp, có hại cho bản thân, người nọ liền đem các ngươi làm kẻ thế tội, mà nàng chính mình còn có thể kê cao gối mà ngủ ngon lành nha." - "Như thế nào, đã tới tình trạng này rồi, ngươi còn muốn vì người kia mà giữ kín như bưng hay sao?" Người nọ lắc lắc đầu: - "Ta thật là cảm thấy các ngươi vì nàng mà trả giá thật không đáng giá. Nếu là ngươi thức thời, có lẽ, ta còn có thể hướng Hoàng Thượng cầu tình, đối với ngươi xử lý nhẹ tay một chút.." - "Ta nói! Ta nói! Người sai bọn ta đem Vinh phi nương nương đẩy xuống nước không phải là Thụy Tiểu Nghi, Thụy Tiểu Nghi chỉ cùng Vinh phi nương nương chào hỏi một tiếng liền đi rồi. Ta cũng không biết đến tột cùng là ai động tay, nhưng ta biết người chân chính mưu hại Vinh phi nương nương người chính là Lý vinh hoa!" - "Lý vinh hoa? Ngươi nhưng có cái gì chứng minh? Nói miệng không bằng đưa ra chứng cứ, chỉ sợ Hoàng Thượng sẽ không tin tưởng." Hồng Hạnh liền đem đầu gật gật như gà con mổ thóc: - "Có có, ta có lưu lại một cây trâm Lý vinh hoa tăng cho ta làm tín vật." Giờ này khắc này, Hồng Hạnh trong lòng tràn ngập hận ý đối với Lý vinh hoa. Nếu không phải nàng biết Lý vinh hoa là người bên cạnh Chu quý phi - sủng phi đắc ý nhất hậu cung, nếu không phải Lý vinh hoa dùng tín vật để tiếp cận nàng, khiến nàng mộng tưởng đẹp thì nàng sao lại dễ dàng như vậy nhượng bộ? Đều do Lý vinh hoa, nàng hết thảy đều bị nữ nhân này làm phá hủy! Không bao lâu, lời khai của Hồng Hạnh cùng với cái cây trâm kia liền được trình tới trước mặt Chiêu Đức Đế. Cùng lúc đó, tên thái giám kia cũng rốt cuộc chịu không nổi cực hình, cũng khai ra người đứng phía sau. - "Phụ hoàng, muốn biết tên thái giám kia nói đến tột cùng có phải hay không là sự thật, còn có một cái biện pháp." Bảo Lạc nói: - "Mạt Hương là một cung nữ thông minh, nàng biết được chính mình chắc chắn sẽ lành ít dữ nhiều, nên vẫn cứ liều mạng giãy giụa với ý đồ phản kháng, chính là vì tại chỗ bùn bên bờ ao này lưu lại càng nhiều chứng cứ hơn, làm cho chân tướng được sáng tỏ." - "Mới vừa rồi có người nghiệm lại thi thể của Mạt Hương, trên ngón tay của Mạt Hương có hai cái móng tay bị gãy, trên hai cái móng tay này vẫn còn lưu lại da thịt của hung thủ. Vừa rồi trên người tên thái giám kia nếu không có miệng vết thương bị thương, nhất định kẻ hại chết Vinh phi nương nương cùng Mạt Hương là một người khác. Đem toàn bộ người lúc ấy canh gác tới đây kiểm tra, nhìn xem có ai trên người bị thương, liền có thể bước đầu phán đoán ra tên thái giám kia có hay không nói dối." Chiêu Đức Đế hiện tại đối với lời nói của Bảo Lạc rất là tin phục, nghe vậy liền lập tức cho người làm theo. Tất cả thái giám cùng thị vệ toàn bộ đều bị mang đi điều tra, trong đó, có ba người ở trên người có vết thương. Một người bị thương ở trên bụng, một người bị thương ở bên trái cánh tay, còn có một người bị thương trên vai. Kẻ bị tên thái giám kia khai ra vừa lúc là tên thị vệ bị thương ở trên bụng. Chiêu Đức Đế sắc mặt thập phần khó coi, bởi vì, mặc dù là hắn không cần phải đoán, hắn cũng nhìn ra được so về chiều cao của Mạt Hương, nàng ở thời điểm chống cự với hung thủ căn bản sẽ không có khả năng đi thọc vào bụng của người này. Bất quá, liền lấy giày của người nọ so với dấu chân của hung thủ thật ra rất là giống nhau. Nếu không phải Bảo Lạc quan sát đến cẩn thận, chỉ sợ bọn họ liền bị lừa gạt đi. Hắn lại một lần nữa bị tên thái giám kia lừa gạt. Đã tới loại tình trạng này rồi mà tên thái giám kia vẫn như cũ không chịu nói rõ sự thật với hắn! Một khi đã như vậy, không thể lưu lại tên thái giám kia được nữa. Cho dù không có hắn, bọn họ cũng có thể đủ để tra ra chân tướng vụ án!
- "Đem tên thái giám kia kéo xuống chém đầu cho trẫm, tru di tam tộc để tế linh hồn Vinh phi ở trên trời có linh thiêng!" Chiêu Đức Đế hạ lệnh ra một câu, làm chung quanh không ít người trong lòng dâng lên hàn ý. Nhưng mà, không có người nào dám nói cái gì. Mưu hại phi tần, liên tiếp khi quân phạm thượng, lừa gạt quân phụ vốn là tội chết không thể tha. - "Tên thị vệ cao to bị thương trên vai kia, Mạt Hương dáng người lại nhỏ xinh, khả năng không lớn sẽ ở hắn trên vai của hắn lưu lại vết thương. Còn nữa, tên thị vệ kia trên đầu vai rõ ràng là bị thương do vũ khí sắc bén đánh trúng sau lưng lưu lại, không phải người khác lưu lại vết cào." - "Công chúa đúng là hảo nhãn lực, thần thật ra là mấy ngày gần đây ở bên ngài luyện tập võ vô ý bị đồng bạn đánh cho bị thương." Nghe Bảo Lạc nói xong, người nọ thần sắc rõ ràng nhẹ nhàng đi không ít. - "Như vậy, dư lại, cũng chỉ có.." Bảo Lạc nhìn tên thị vệ kia bị thương bên cánh tay trái liếc mắt một cái. Chiêu Đức Đế đã mở miệng trước: - "Đem người này lôi xuống tra xét, xem dấu giày của hắn có hay không cùng ăn khớp với dấu giày lưu lại tại hiện trường." Trước mắt bao nhiêu người, người nọ thực mau liền bị lột giày. Chung quanh tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy đôi giày của người này có lưu lại vết tích dính bùn ở ao này, cùng với một dấu giày nam nhân khác giống nhau như đúc. - "Ngươi còn có lời gì muốn nói? Đến tột cùng là ai cho ngươi ăn gan hùm mật gấu sai khiến ngươi đi mưu hại Vinh phi?" - "Hồi bẩm Hoàng Thượng, chuyện này hết thảy là do một mình thần làm. Thần đã nhận lời ủy thác của người khác thì phải làm hết sức mình, thứ cho thần không thể đối với Hoàng Thượng giải thích rõ ràng." - "Không tốt, mau ngăn hắn lại!" Bảo Lạc hô lớn, những người chung quanh nghe xong lời nàng nói, cũng nhanh chóng tiến lên. Nhưng mà, chung quy vẫn chậm một bước. Tất cả mọi người nhìn thấy sắc mặt của hắn biến thành màu đen, ngã trên mặt đất. Trong tay của hắn nắm chặt một mặt trang sức khắc chế chữ mộc, ở bên trong mặt trang sức kia chậm rãi chảy ra một chút chất lỏng màu trắng ngà. - "Hoàng Thượng, ngài có cảm thấy mặt trang sức này có chút quen mắt hay không, giống như đã nhìn thấy ở địa phương nào đó rồi?" Hứa hoàng hậu híp mắt nói. - "Trẫm cũng cảm thấy quen mắt." - "Phụ hoàng, năm đó khi cung nữ bên người Huệ tần nương nương tự sát, trên người cũng có mang theo một vật chính là cái mặt trang sức này. Nhi thần nhớ rõ, trang sức này tên là" kiến huyết phong hầu ", chất lỏng màu trắng bên trong này thập phần trí mạng." Huệ tần hôm nay vốn là tới để xem náo nhiệt, lúc này, trên mặt nàng đều sợ tới mức trắng bệch: - "Hoàng Thượng, việc này cùng thần thiếp không có quan hệ a." Kiến huyết phong hầu "thập phần trân quý, như thế nào thần thiếp lại có thể có đồ vật như vậy? Mới vừa rồi cung nữ bên người Thụy Tiểu Nghi cũng vừa có khai báo hay sao? Người sai sử nàng ta hãm hại Vinh phi và Thụy Tiểu Nghi chính là Lý vinh hoa, nàng ta cùng thần thiếp không có bất kỳ quan hệ gì a!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]