- "Lúc trước gặp Trường Thọ công chúa cùng Chu quý phi trong cung luôn luôn huyên náo gà chó không yên, ta còn tưởng rằng.." An quốc công lắc đầu: - "Ta cũng chưa từng ngờ tới, Trường Thọ công chúa tính cách lại tốt như vậy." Một người bản tính như thế nào, An quốc công tự nhận còn có thể nhìn ra được. Huống chi An quốc công phủ cũng không phải hoàng cung, không cần Bảo Lạc thời thời khắc khắc phải ngụy trang. Xem ra, Bảo Lạc ngày bình thường tại Chiêu Đức Đế thì trước mặt nhu thuận, thông minh cũng không phải là giả vờ, nàng đích xác là làm cho người ta yêu thích. Nếu như Bảo Lạc bản tính chính là như thế, An quốc công ngược lại có thể lý giải được vì sao Chiêu Đức Đế sẽ như vậy thiên vị nàng. Sự tình ở hậu cung, An quốc công phu nhân cùng An quốc công có cách nhìn xưa nay vốn khác biệt, nàng trừng An quốc công một chút: - "Chu quý phi lớn lối như thế, nếu là Trường Thọ công chúa cùng Hoàng hậu nương nương không có một chút thủ đoạn, chẳng phải là bị Chu quý phi khi dễ tới chết không? Ta ngược lại cảm thấy Trường Thọ công chúa có chút tâm cơ thủ đoạn cũng rất bình thường a. Khó có được chính là đứa nhỏ này ở trong hoàn cảnh như vậy mà lại không bị những sự vật ghê tởm kia mê mẩn tâm trí. Đứa nhỏ này cuối cùng vẫn là theo Hoàng hậu nương nương bản tính thuần lương." - "Ta bất quá chỉ nói một câu như vậy, ngươi sao cũng khó chịu với ta?" An quốc công hữu chút bất đắc dĩ nói: - "Tại sao ta có cảm giác phu nhân đối hoàng hậu rất có hảo cảm?" - "Hoàng hậu, Thái tử vốn là đại biểu của dòng chính thống. Ta là vợ cả, trong đầu không nghiêng về hoàng hậu, chẳng lẽ còn có thể đi nghiêng về phía những cái tiểu thiếp kia sao? Ngươi xem Hoàng Thượng sao lại để hậu cung những vị phi tần nháo loạn ầm ĩ tới mức như vậy là có chuyện gì?" An quốc công phu nhân lắc đầu: - "Nhà chúng ta chỉ là ngại về thân phận nhà mẹ của Hoàng thượng, nên biểu hiện ra bên ngoài không thiên vị bên nào thôi. Nhưng nếu hỏi ta lời thật lòng, chắc chắn là ta đối với Hoàng hậu có hảo cảm hơn." An quốc công cũng biết phu nhân của hắn là người hiểu rõ đại cục, thâm minh đại nghĩa, không đến mức bởi vì cá nhân không thích kẻ ác mà chậm trễ sự tình trong phủ. Bởi vậy, cho dù nghe đến mấy câu này, hắn cũng không cần phải phản ứng quá lớn, chỉ là như có điều suy nghĩ nói: - "Phu nhân nói không sai, hoàng hậu cùng Đông cung chính là chính thống, nếu không có lỗi nặng thì không nên thay đàn đổi. Chỉ là hoàng hậu tính tình quá yếu.." - "Tính tình Hoàng hậu mặc dù yếu đuối, nhưng nàng không có rắp tâm. Không giống Chu quý phi cùng Huệ tần, cho dù lại có năng lực đến đâu đi chăng nữa mà rắp tâm đều bất chính thì có thể làm ra chuyện gì tốt đẹp đây?" An quốc công phu nhân khoát tay áo: - "Ta nói như vậy, ngươi cũng liền tùy tiện nghe một chút là được rồi. Bất kể nói thế nào, Lam gia chúng ta cũng là mẫu tộc của Hoàng thượng, việc theo sát tiến độ của hoàng thượng mới là trọng yếu nhất. Ta mặc dù trong đầu càng có khuynh hướng ủng hộ hoàng hậu, nhưng ra bên ngoài, ta cũng sẽ không làm cái gì khiến cho người hiểu lầm chúng ta.. Nhưng hiện là việc ở trong nhà, Trường Thọ công chúa lại vừa lúc tại phủ chúng ta làm khách, ta nhưng muốn mệnh của nàng tốt, thương yêu, bồi bổ cho nàng thật tốt" - "Chính là tùy ngươi, ngươi thích là được." An quốc công ngẫm lại, có chút không thoải mái: - "Phu nhân ta thích Trường Thọ công chúa, nhi tử ta cũng thích Trường Thọ công chúa, khuê nữ của ta cũng thích nàng, Trường Thọ công chúa có năng lực làm người khác ưa thích, cũng không tránh khỏi quá lợi hại đi." - "Vậy mà còn phải nói? Đứa bé kia so với ngươi vui hơn nhiều." An quốc công phu nhân có chút ghét bỏ mà nhìn xem An quốc công: - "Một gương mặt mo còn không biết xấu hổ đi so sánh cùng một đứa bé?" An quốc công càng cảm thấy ấm ức. Có lẽ, địa vị của hắn trong lòng người nhà càng bị xuống thấp đi. An quốc công phu nhân nói phải đối xử thật tốt với Bảo Lạc hiển nhiên cũng không phải chỉ tùy tiện nói một chút như vậy. Nàng tự mình đi phòng bếp nhìn chằm chằm hạ nhân làm một bàn đồ ăn lớn đủ loại mỹ vị màu sắc, dinh dưỡng với hương vị khác nhau. Đợi Bảo Lạc cùng tiểu cẩu chơi thật lâu, hưng phấn đến mức khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, vui vẻ khi nhận được tin dùng bữa. Bảo Lạc có chút lưu luyến không rời, thật lâu mới buông tiểu cẩu xuống, cọ xát đầu mũi của nó: - "Được rồi, ta muốn ăn cơm a, chốc lát nữa ta lại đến chơi với ngươi nha." Nàng liền theo thị nữ bưng tới nước đi rửa tay, chuẩn bị đi ra, lúc này, nàng cảm giác dưới chân có gì đó mềm mềm. Nàng cúi đầu xuống xem xét, đã thấy tiểu cẩu Thật Lâu một bên ngậm váy của nàng, một bên dùng cặp mắt đen lúng liếng nhìn qua nàng, trong mắt hình như còn có vẻ cầu khẩn. Thấy thế, Bảo Lạc không khỏi mềm lòng. Một thị nữ bưng tới một bát cháo thịt: - "Công chúa, đây là đồ ăn ngày thường của tiểu cẩu, không bằng, ngài tự mình cho nó ăn một chút đi. Ăn no rồi, nó sẽ liền đi ngủ, sẽ lại không quấn lấy ngài." Bảo Lạc nhẹ gật đầu: "Cũng tốt." Nàng tự mình đem chén cháo kia đặt trước mặt Thật Lâu: - "Ngươi cũng đói bụng rồi đúng hay không? Ăn một chút có được hay không?" Thật Lâu cúi đầu xuống hít hà đồ ăn bên chân, ăn không chút do dự; một cái chớp mắt, nó nâng lên móng vuốt đem cái bát kia đẩy sang một bên, tiếp tục ngậm váy Bảo Lạc không tha.
Lúc này, một đôi tay duỗi tới gãi gãi cái cằm Thật Lâu. Thật Lâu bị cào cào rất dễ chịu, vô ý thức nới lỏng miệng, sau đó liền bị ôm rời khỏi người Bảo Lạc. Chó con lúc này mới phản ứng được mình bị lừa, nó liều mạng giãy dụa tránh khỏi vòng ôm của Lam Thừa Vũ, muốn từ trên người hắn nhảy xuống dưới. Sau đó, trên mông bị tét một cái. Chó con liền lập tức ghé vào trên tay Lam Thừa Vũ phát ra âm thanh nghẹn ngào vô cùng đáng thương. Mà Lam Thừa Vũ mặt không đổi sắc quay sang Bảo Lạc nói: - "Đối với nó chính là không thể một mực nuông chiều. Nó biểu hiện tốt một chút thì sẽ được thưởng, biểu hiện không tốt thì phải để nó nếm mùi lợi hại. Nếu không, gia hỏa này vĩnh viễn cũng không ngoan." Bảo Lạc: "..." Dáng vẻ đạo lý rất là tốt a, nhưng là, ngươi xác định ngươi thật là đang dưỡng tiểu cẩu mà không phải nuổi dưỡng nhi tử? Tục ngữ nói, côn bổng dưới đáy ra hiếu tử.. Bảo Lạc ngây ngốc một chút, nhanh chóng đem cái suy nghĩ đáng vứt qua một bên. - "Chúng ta mau mau đi qua chỗ Quốc công gia cùng phu nhân đi, sợ là họ chờ sốt ruột." Mặc dù trong đầu đối với Thật Lâu có chút áy náy, nhưng dù sao cũng đang ở trong nhà người khác làm khách, chủ nhà mời ba bốn lần không đi thì thật thất lễ - "Được." Lam Thừa Vũ buông Thật Lâu xuống, thoáng nhìn chậu nước bên cạnh bảo nàng rửa tay. Thật Lâu mới được tự do lại muốn nhào đến chỗ Bảo Lạc, ánh mắt Lam Thừa Vũ nhàn nhạt đảo qua, nó liền trung thực, ngoan ngoãn cúi đầu, ủy khuất đi ăn cơm. Lam Thừa Vũ cùng Bảo Lạc lúc chạy đến nơi thì tất cả đồ ăn vừa lúc được dọn toàn bộ lên bàn. Lam Sơ Nghiên một cái bàn đồ ăn đầy đủ màu sắc, hương vị nhịn không được cảm thán một tiếng: - "Thật là hạnh phúc. Bảo Lạc, ngày sau ngươi thường xuyên đến nhà chúng ta chơi được không? Đều là nhờ phúc của ngươi, hôm nay ta mới có thể được ăn nhiều thức ăn ngon như vậy đó." An quốc công phu nhân hừ lạnh một tiếng: - "Ngươi nói giống như nhà chúng ta bình thường quá khắt khe với ngươi?" Lam Sơ Nghiên nho nhỏ, nói: - "Mẫu thân, ngươi mặc dù không có khắt khe với chúng ta, nhưng là bình thường rất nhiều món ăn cái này không cho phép ăn, cái kia không cho phép ăn.." An quốc Công cùng phu nhân sinh hoạt thường ngày rất giản dị, người trong nhà thường đóng kín cửa lúc ăn cơm, một nhà bốn người, bất quá chỉ có bốn món ăn, một món canh, lại nói đò ăn vẫn là được An quốc công phu nhân tỉ mỉ căn dặn với nhiều dinh dưỡng, chỉ là không hợp khẩu vị Lam Sơ Nghiên. Nghe Lam Sơ Nghiên phàn nàn, An quốc công phu nhân không khỏi hung hăng trừng mắt nhìn nàng một chút. Nếu là dĩ vãng chỉ sợ nàng liền muốn trực tiếp vỗ bàn nói: - "Có cho ngươi ăn cũng không tệ rồi, ở đó còn kén chọn." Chỉ là hôm nay An quốc công phu nhân nhìn sang Bảo Lạc một chút, trên mặt liền lập tức chuyển biến tốt hơn. Trường Thọ công chúa tuổi còn nhỏ, trong cung đã phải chịu không ít khổ rồi. Thật vất vả mới nhà làm khách một lần, không thể dọa nàng ấy sợ. Lam Sơ Nghiên hiển nhiên cũng phát hiện Bảo Lạc chính là phúc tinh của nàng, có Bảo Lạc tại đây, ca ca của nàng liền chú ý đến hình tượng, mẫu thân của nàng cũng cố kỵ hình tượng, cũng không dám đối với nàng thế nào. Nếu không phải Bảo Lạc phải về cung, Lam Sơ Nghiên đều nghĩ trực tiếp để Bảo Lạc ở lại, không cần trở về. Trong bữa tiệc, An quốc công phu nhân cùng Lam Thừa Vũ đều thân thiện cùng Bảo Lạc nói chuyện rất tự hiên, không một chút diễn xuất nào. Lam Thừa Vũ thấy Bảo Lạc đối với những món ăn dân gian yêu thích không thôi, liền giới thiệu cho nàng từng món, thậm chí cả xuất xứ cho nàng. Bảo Lạc nghe đến say sưa, nhìn về phía Lam Thừa Vũ trong ánh mắt cũng mang tới một chút kinh ngạc. Nàng không nghĩ tới Lam Thừa Vũ không chỉ đọc sách rất lợi hại, đối với phương diện ăn uống cũng hiểu rõ như vậy. Lam Thừa Vũ nhìn thấy Bảo Lạc mang theo ánh mắt khâm phục, trên mặt không biểu lộ, nhưng trong lòng lại cực kì cao hứng. Không uổng công hắn tại thời điểm Bảo Lạc muốn đến phủ của hắn làm khách liền tự mình tham dự vào, cũng cố ý đi tìm hiểu từng món. Làm xong chuẩn bị đầy đủ, hiệu quả hiệu quả nhanh chóng. Lam Sơ Nghiên nghe ca ca của nàng ở một bên thao thao bất tuyệt, nàng lại hoàn toàn không chen lời vào, một mực chuyên tâm vào đồ ăn, trong đầu hoàn toàn không khâm phục. Không phải là biết mấy món ăn tồn tại như thế nào sao? Hừ, có cái gì mà khoe khoang chứ, những đồ ăn này cũng không phải hắn làm! Nếu là sớm để nàng chuẩn bị trước một chút, nàng hiện tại cũng có thể mở miệng nói ra. Bảo Lạc thân thể yếu, trước mắt trưng bày quà vặt nhiều chủng loại khác nhau, nàng có thể thưởng thức được thực sự là có hạn. Đang ăn món này thì ợ một cái, nàng vội vàng buông đũa xuống. Mặc dù còn muốn tiếp tục ăn, nhưng là nhất định phải tiết chế, nếu ăn quá nhiều cũng không tốt. Thấy thế, Lam Thừa Vũ đem trà bưng đến trước mặt Bảo Lạc, quả mận bắc hồng hồng rải lên một chút đường, nhìn xem cũng làm người ta muốn ăn: - "Ta liền biết ngươi sẽ ăn quá no. Ăn chút quả mận bắc đi sẽ giúp tiêu thực đó." - "Được." Bảo Lạc ăn một quả mận bắc đường, đặt ở trong miệng nhai nhai, lập tức lộ ra vẻ hạnh phúc: - "Ăn ngon." Nàng thích cái mùi vị này. - "Ăn ngon thì lại ăn thêm một quả nữa đi. Bất quá, món này cũng không thể ăn nhiều, đều phải có chừng mực một chút." Lam Thừa Vũ thấy Bảo Lạc ăn đến không sai biệt lắm, tự nhiên đưa một quả mận bắc, đưa đến bên miệng của nàng. Bảo Lạc có chút ngẩn người, vẫn là há miệng ra, đem quả mận bắc kia nuốt vào. Nàng có thể rõ ràng cảm giác được Lam Thừa Vũ mắt sáng rực lên. Rõ ràng người ăn là nàng mà hắn lại biểu hiện so với nàng còn cao hứng hơn. Còn chưa kịp nghĩ thông suốt đây là vì cái gì, chỉ thấy Lam Thừa Vũ đưa khăn tay qua, tại khóe môi của nàng lau sạch nhẹ nhàng. Bảo Lạc nhìn cái khăn, lập tức hận không thể đem mình chôn đến kẽ đất bên trong đi. Nàng vừa rồi chẳng lẽ ăn cái gì cũng bị dính sao? - "Không sao, đây là bình thường." Một bên An quốc công phu nhân bắt gặp bộ dạng quẫn bách của Bảo Lạc lại an ủi nàng: - "Nhà chúng ta Thận Vũ ăn cơm cũng thường xuyên dính trên miệng như vậy."
Nói đoạn, nàng vươn tay đem một hạt cơm dính lên cằm Lam Thừa Vũ: - "Nhìn!" Lam Thừa Vũ: "..." Bảo Lạc: "..." Bị An quốc công phu nhân pha trò mà không tỏ ra một chút lúng túng nào. Bảo Lạc nghĩ An quốc công phu nhân thật là một người ôn nhu. Sau khi kết thúc bữa ăn, Bảo Lạc đi dạo bên trong An quốc công phủ liền có hạ nhân đến báo Thái tử tới đón nàng. Vừa nghĩ tới hành trình hôm nay sắp kết thúc, Bảo Lạc trong lòng có chút sinh khí. Một ngày này mặc dù ngắn nhưng nàng lại trôi qua rất vui sướng. Không khí Lam gia mười phần ấm áp, vẻn vẹn ở cùng một hố với mấy vị chủ tử Lam gia, nàng có một loại cảm giác bình thản mà hạnh phúc. Tại Lam gia, tâm tình nàng được thả lỏng chưa từng có, không cần thời khắc phải võ trang đầy đủ, chuẩn bị trên chiến trường. Đáng tiếc, cuộc sống ở nơi này cuối cùng không thuộc về nàng. Lúc tạm biệt, An quốc công phu nhân đem một khối noãn ngọc nhét vào trong tay nàng. Bảo Lạc ở trong cung gặp qua không ít đồ tốt, nhìn cái này noãn ngọc chất lượng như thế này liền biết cực kỳ giá trị, khó có thể kiếm được, thế là liền vội vàng chối từ. Noãn ngọc này chắc là bảo vật yêu quý bên người của An quốc công phu nhân. Nàng làm sao có thể nhận? Thấy nàng từ chối, An quốc công phu nhân cố ý cau mặt lại, làm ra vẻ không cao hứng, nói: - "Từ Hoàng Thượng bên kia mà bàn về, ngươi cũng nên gọi ta một tiếng biểu thẩm, ta cũng tự nhận là trưởng bối của ngươi." - "Ngài đừng nói như vậy, ngài vốn chính là trưởng bối của ta." - "Đã là như vậy, ngươi phải biết trưởng giả ban thưởng thì không thể từ chối a. Nghe nói ngươi thân thể tính hàn, ta nghĩ đến khối ngọc này ngươi còn cần dùng đến, liền mang cho ngươi, mặc dù không phải vật gì tốt nhưng cũng là ta tấm lòng thành của ta." An quốc công cũng nói: - "Đã cho ngươi thì ngươi liền thu nhận đi." Bảo Lạc chỉ cảm thấy hốc mắt có chút nóng nóng, loại cảm giác quan tâm đến từ người bên ngoài, nàng đã thật lâu không có cảm nhận được. Nàng yên lặng đem ngọc treo ở trên cổ của mình, sau đó ngẩng đầu hướng về phía An quốc Công phu nhân, nói: - "Ta xin nhận món quà này, tạ ơn biểu thẩm." An quốc Công phu nhân thấy nàng vành mắt ửng đỏ, trong đầu cũng có chút cảm khái. Không nghĩ tới, Trường Thọ công chúa tâm tính lại mềm mại như vậy. - "Ngày sau, ngươi tùy thời có thể đến phủ của ta làm khách." Lam Thừa Vũ yên lặng nhìn Bảo Lạc: - "Ta.. Chúng ta đều rất thích ngươi." - "Được." Ngay tại lúc này, Lam Sơ Nghiên làm sao lại để ca ca của nàng giành mất danh tiếng? Nghe ca ca nàng lên tiếng, nàng cũng chặn lại nói: - "Lần sau ngươi nếu là ra ngoài chơi, sớm nói trước với ta một tiếng, ta hẹn mấy vị tiểu tỷ muội đi ra cùng chơi với ngươi. Các nàng đều là người rất tốt, chúng ta mấy người cùng ở một chỗ chắc chắn sẽ rất náo nhiệt, lúc đó sẽ không mang theo ca ca ta đi cùng." Bảo Lạc cười: - "Được." * * * Xe ngựa chở Bảo Lạc lộc cộc tiến vào hoàng thành. Trong cung cũng có vài người nhớ thương Bảo Lạc. - "Bảo Lạc vẫn chưa về sao? Trẫm một ngày không thấy được nàng, trong đầu liền cảm thấy luống cuống tay chân." - "Hoàng Thượng, thái tử điện hạ cùng công chúa điện hạ mới vừa hồi cung ạ." Biết Chiêu Đức Đế nhớ Bảo Lạc, thuộc hạ vừa nhận được tin tức Bảo Lạc trở về liền chạy đến hướng Chiêu Đức Đế bẩm báo. Nghe nói lời ấy, Chiêu Đức Đế đứng lên, sải bước đi ra ngoài: - "Trẫm đi xem thử nàng một chút." Đến cổng, Chiêu Đức Đế trông thấy Thái tử đang ôm một thân thể nho nhỏ, nhẹ nhàng xuống xe ngựa. Thân thể bị hắn ôm vào trong ngực rõ ràng là Bảo Lạc. Ước chừng là chơi một ngày, nàng thực sự mệt mỏi, Bảo Lạc ngủ rất say, bất kỳ điều gì cũng không đánh thức nàng. Gương mặt của nàng đỏ bừng giống quả táo chín, không biết đang mơ cái gì, trên mặt còn mang theo nụ cười ngọt ngào.. Nhìn thấy bộ dạng hạnh phúc này của Bảo Lạc, Chiêu Đức Đế cũng yên lòng bỏ đi suy nghĩ ngày sau ít để nàng xuất cung. Hắn nhưng là chưa từng thấy qua đứa nhỏ này bộ dạng thả lỏng như vậy. Xem ra, đứa nhỏ này thật sự rất thích xuất cung; Lam gia cũng là thật tâm, cùng đứa bé này rất có duyên phận. Thôi, ngày sau, đứa nhỏ này nếu là muốn đi Lam gia chơi, hắn liền mở một con mắt nhắm một con mắt cho nàng đi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]