"Nhị công chúa... nơi này là ngự hoa viên, xin tự trọng."
Thiên Sắc khôi phục bình tĩnh, hít sâu một hơi, chỉ cảm thấy người sau lưng buông mình ra, Sở Tri Diêu chính là như vậy, thời điểm Thiên Sắc từ chối nàng tuyệt không dây dưa.
"Nè... Thiên Sắc..."
Sở Tri Diêu than nhẹ một tiếng, vòng tới trước người Thiên Sắc, cặp mỹ mâu như ánh sao kia nhìn chằm chằm Thiên Sắc, làm cho nàng không chỗ để trốn.
"Ngươi vô vị như thế, Bổn cung thế mà lại đi thích ngươi nhỉ."
Ngươi vô vị như thế, Bổn cung thế mà lại đi thích ngươi?
Lúc trước Sở Tri Diêu đã nói những lời này với nàng ở ngự hoa viên, chỉ là lần này, Thiên Sắc khắc sâu câu nói ấy vào trong lòng.
Sở Tri Diêu nhếch miệng cười khẽ, như gió xuân ấm áp, cũng không giống nụ cười kiều mị trước đây, nụ cười này như là một dòng nước trong chảy vào trái tim nàng.
Thiên Sắc nhìn ánh mắt của nàng, nhìn nụ cười trên mặt nàng, tâm tựa hồ bắt đầu nhũn dần ra, một tháng ở Trích Tinh Cung kia, tâm của nàng như mất đi khống chế, đến bây giờ khi nhìn thấy Sở Tri Diêu, tựa hồ vẫn không cách nào khống chế được trái tim của chính mình.
Hoàng thượng giá lâm ——————
Tiếng Lâm Bình Trì vang lên, bầu không khí ám muội nhất thời tản ra, Thiên Sắc nhận ra vẻ biến hóa trên gương mặt Sở Tri Diêu, lạnh lẽo nháy mắt hiện lên, sau đó đổi thành nụ cười vô lại.
Sở Tri Diêu xoay người, nhìn thấy nam nhân cả người mặc long bào màu vàng óng chậm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-cong-chua-ngai-qua-ba-dao/1812800/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.