Sở Sương Thiển thở dài, chậm rãi trở lại trong ngôi miếu đổ nát.
Sơ Hạ ngồi dậy, bả vai nhẹ nhàng dựa vào cây cột, cau mày, tựa hồ rất thống khổ, thấy dáng vẻ chịu đựng thương thế, Sở Sương Thiển lại không tự chủ có chút đau lòng, cố gắng ngăn lại xúc động muốn đi tới đỡ cô, cuối cùng tới bên đống lửa, ngồi xuống.
Sơ Hạ nghe được động tĩnh, mở mắt, bởi vì nụ hôn bất ngờ vừa rồi, hôm nay hai người cũng không biết làm sao, một mực trầm mặc, cho đến khi truyền tới một tiếng kêu đau từ Sơ Hạ.
Sở Sương Thiển mới vừa muốn đứng lên, nhưng lại nhớ ra cái gì đó, không nhúc nhích.
"Nằm xuống đi, như vậy sẽ khá hơn một chút."
Thanh âm lạnh như băng truyền tới, Sơ Hạ nghe được giọng nói bình thản kia, cặp mỹ mâu nhìn thẳng vào đống lửa, cũng không có nhìn cô, nội tâm trong nháy mắt trầm xuống, mới vừa rồi có lẽ chỉ là một hiểu lầm đi, chắc là trong nháy mắt đó bị điều gì làm mê mụi đi, hoặc là bởi vì tịch mịch... Cao quý như Sở Sương Thiển, Sở Sương Thiển tài mạo song tuyệt làm sao lại vừa ý một cung nữ huống chi còn là một nữ tử nữa.
"Nằm quá lâu, dựa vào đây, ngược lại thoải mái hơn."
Không mặn không lạt đáp lời, giống như hai người là bình thủy tương phùng ngẫu nhiên ở trong ngôi miếu đổ nát tá túc, Sơ Hạ suy nghĩ một chút cảm thấy lòng chua xót, cô tình nguyện không phát sinh nụ hôn vừa rồi, mình là cung nữ bên cạnh Sở Sương Thiển,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-cong-chua-ngai-qua-ba-dao/1812790/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.