Buổi tối, Mặc Tâm trở lại, Sơ Hạ cũng hoàn toàn tỉnh rượu, vốn tưởng rằng Mặc Tâm sẽ kéo thân thể mệt mỏi trở lại, nào ngờ nàng quả thật tinh thần sáng láng, hơn nữa xem ra còn đặc biệt cao hứng. 
"Sao ngươi mới đi Đường phủ một chuyến, ngược lại cao hứng hơn thế?" 
Sơ Hạ cảm thấy kỳ quái, mình đi Đường phủ, ngược lại cảm thấy giống như ra chiến trường vậy, còn Mặc Tâm này sao lại có tinh thần có thể đánh chết mấy con cọp vậy. 
Mặc Tâm nghịch ngợm nhìn Sơ Hạ, rót ly trà, nhấp một miếng mới chậm rãi mở miệng. 
"Quay Đường Thư Niên như quay dế, có thể không tinh thần, có thể mất hứng sao?" 
Sơ Hạ thấy ánh mắt nghịch ngợm của Mặc Tâm trong nháy mắt cảm thấy đáng thương thay cho Đường Thư Niên, sự phúc hắc của Mặc Tâm cô không phải chưa thấy, sợ rằng bây giờ Đường phủ đã bị Mặc Tâm làm cho nổ tung nồi. 
"Bây giờ Đường Thư Niên ra sao?" 
Trưởng công chúa lên tiếng, mà Mặc Tâm cũng hắng giọng, chậm rãi nói. 
"Thuộc hạ không ngừng chất vấn hắn tại sao lại chậm chạp cứu nạn, sau đó kêu hắn giao ra bằng chứng về việc đã dùng vàng bạc cứu trợ vào việc gì, cuối cùng sau một hồi vòng vo vẫn mang một quyển sổ ghi chép giao ra, ngày mai thuộc hạ sẽ tới tuần tra thương khố của hắn." 
Nói xong, Sở Sương Thiển gật đầu, cúi đầu nhấp trà, không biết nghĩ cái gì, mà Mặc Tâm hiển nhiên chưa thỏa mãn, sau đó mở miệng kể cho Sơ Hạ nghe tình huống quẫn bách khi đó của 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-cong-chua-ngai-qua-ba-dao/1812786/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.