Trên đường đi Vô Trần Cung, Lăng Sơ Hạ đi qua hành lang rộng lớn luôn luôn thấy một ít lính tuần tra đi qua đi lại, nhưng đột nhiên xuất hiện một người, một thái giám đang vội vã chạy tới chỗ cô, Lăng Sơ Hạ liền cảm thấy kỳ quái, trong hoàng cung này người nào bước đi cũng rất tao nhã sao tên thái giám này lại lảo đảo nghiêng ngã, chẳng lẽ là xảy ra đại sự gì? Tên thái giám chạy đến bên cạnh Lăng Sơ Hạ, sau đó thở hổn hển nói với Lăng Sơ Hạ. "Ngươi... Ngươi...đừng có nói cho ai biết ngươi thấy ta nha!" Thanh âm không giống với của thái giám, so với thái giám thì nó trầm thấp hơn, hơn nữa dáng dấp thật anh tuấn, khuôn mặt còn có chút quen thuộc, cơ bản là không biết quen thuộc chỗ nào. Thái giám này nói xong thì chạy mất, rất nhanh liền nhìn thấy công công ở Thao Thiết Cung đã gặp qua một lần chạy tới. "Ngươi... có thấy một tiểu thái giám dáng dấp anh tuấn không!?" Thanh âm ngược lại là the thé, đến bây giờ Lăng Sơ Hạ cũng không có quen với thanh âm của mấy vị công công này, Lăng Sơ Hạ suy nghĩ, cô cảm thấy cái người vừa nãy có thể không phải thái giám, bởi vì thanh âm của hắn có hơi trầm thấp, chẳng lẽ là thích khách sao? Nhưng nhìn hắn lảo đảo nghiêng ngã như vậy, thích khách có thể đi vào hoàng cung thân thủ đương nhiên không thể tệ được, sao có thể chật vật như thế được, cho nên Lăng Sơ Hạ quyết định ban cho tên thái giám vừa nãy một cái ân huệ. "Không nhìn thấy." Công công dẫn đầu tựa hồ rất nghi ngờ, tự lẩm bẩm: "Chẳng lẽ nhìn lầm rồi, không có chạy tới nơi này?" Công công dẫn đầu nhìn Lăng Sơ Hạ, thần sắc ổn định, có trời mới biết tâm tình bây giờ của Lăng Sơ Hạ trở nên lo lắng không ngừng, nếu như cô bị phát hiện đang chứa chấp một người kỳ quái, cô có bị lão yêu quái Lâm Bình Trì kia đem đi lóc da xẻo thịt hay không. "Thật sự không có?" Công công dẫn đầu kia vẫn có chút nghi ngờ, hắn thấy Lăng Sơ Hạ có chút quen mắt, nhưng không nhớ nổi đã thấy ở đâu. Lăng Sơ Hạ lễ phép hơi cúi người, công công dẫn đầu kia vẫn không tin giọng bất thiện nói: "Ngươi là người của cung nào?" Lăng Sơ Hạ hắng giọng, sau đó cầm lệnh bài có một không hai ở Lãnh Nguyệt Cung từ trong lòng ngực ra. "Nô tỳ là người của Lãnh Nguyệt Cung." Công công dẫn đầu kia nhìn thấy nó, tựa hồ bị dọa không nhẹ, lập tức lật mặt, một bộ dáng vẻ lấy lòng, nở nụ cười sáng lạng với Lăng Sơ Hạ. "Là nô tài không có nhãn lực, cản đường của cung nữ tỷ tỷ." Tỷ tỷ cái đầu ngươi! Nhìn sơ cũng biết bà đây trẻ hơn ngươi đó biết chưa! Một tiếng tỷ tỷ của ngươi làm cả người ta không thoải mái! Không thoải mái đó có biết không! "Công công khách khí." Nói xong, Lăng Sơ Hạ vô cùng hiên ngang đi vòng qua đoàn người, đi vài bước, đám công công kia cũng tản đi, Lăng Sơ Hạ cũng không có bị ảnh hưởng bởi tiết mục vừa rồi, tiếp tục mang tâm tình nửa ngày nay đi Vô Trần Cung. "Cám ơn ngươi a!" Thanh âm quen thuộc truyền tới, thái giám tuấn tú kia lại đi tới, cảm ơn rồi vỗ vai Lăng Sơ Hạ, Lăng Sơ Hạ bị giật mình, làm gì có ai đột nhiên xuất hiện từ phía sau để nói lời cảm ơn a! "Ngươi... không phải ngươi đi rồi sao?!" Lăng Sơ Hạ hoảng sợ nhìn thái giám trước mắt, tên thái giám cảm thấy mình quá đột ngột lúc này mới hắng giọng, đứng chắp tay, một bộ nghiêm túc, trong ngực cầm ra một lệnh bài, hai con kim long uy vũ lượn vòng trên lệnh bài, mà trên lệnh bài viết một chữ "Nghiệp". "Bổn vương là Thất hoàng tử, Sở Trung Nghiệp." Đây là cái chuyển biến kịch tình gì a? Lăng Sơ Hạ kịp phản ứng, vốn là muốn khom người hành lễ, nhưng lại bị Sở Trung Nghiệp ngăn cản, chỉ nghe thanh âm vui vẻ truyền tới. "Bổn vương đồng ý kết bạn với ngươi, không cần hành lễ với Bổn vương, ngươi tên gì?" Sở Trung Nghiệp cười rất cởi mở, giống như một đứa bé trai làm cho người khác không ghét nổi. "Nô tỳ kêu Lăng Sơ Hạ, hoàng tử điện hạ đây là làm khó nô tỳ rồi, nô tỳ làm sao có thể làm bạn của hoàng tử điện hạ được chứ?" Ai biết ngươi có âm mưu gì, muốn giở thủ đoạn người không nhận ra với ta à, tự nhiên đòi làm bằng hữu, ngươi cho là ta sẽ dễ dàng mắc lừa sao? "Ai ~ ngươi đã giúp Bổn vương thì chính là bạn của Bổn vương, tới!" Sở Trung Nghiệp kéo Lăng Sơ Hạ đi tới một xó xỉnh nào đó, Lăng Sơ Hạ luống cuống, Sở Trung Nghiệp là muốn làm gì? Kéo mình đến xó xỉnh, chẳng lẽ muốn bản thân cho hắn cái kia? Sở Trung Nghiệp làm động tác chớ lên tiếng, sau đó từ trong lòng ngực lấy ra một bọc giấy, đang lúc Lăng Sơ Hạ còn đang luống cuống, Sở Trung Nghiệp mở bọc giấy ra, bên trong có hai xâu hồ lô đường. "Kẹo hồ lô!" Lăng Sơ Hạ cũng trở nên hào hứng, trong hoàng cung nhiều lắm là bào như vi cá,, sơn hào hải vị, còn cô chỉ được ăn cơm canh đạm bạc, lâu rồi chưa có thấy kẹo hồ lô, bánh bao, bánh xếp, đồ ăn hàng các loại. "Hắc! Không tệ, chính là kẹo hồ lô! Cho ngươi!" Sở Trung Nghiệp đưa một xâu kẹo hồ lô cho Lăng Sơ Hạ, Lăng Sơ Hạ cũng không dám nhận, mặc dù cô rất muốn ăn, nhưng suy cho cùng không hợp lễ lắm. "Cầm đi! Bổn vương đã lẻn vào Thao Thiết Cung trộm nó đó." Lăng Sơ Hạ cũng không quấn quít nữa, cầm xâu kẹo hồ lô kia lên ăn, vỏ bọc đường bên ngoài tan trong miệng, làm cho tâm tình của cô trở nên khá hơn. "Mau ăn đi! Bổn vương phải khó khăn lắm mới từ trong miệng đám nô tài biết được công công trong Thao Thiết Cung đã lén lút ra ngoài mua kẹo hồ lô đó." Lăng Sơ Hạ cứ như vậy núp ở xó xỉnh với Sở Trung Nghiệp, kẹo hồ lô ngọt lịm tan trong miệng, trong lúc bất chợt cô cảm thấy hoàng tử hoàng nữ trong hoàng cung thật đáng thương, thức ăn đưa đến trước mặt bị họ mặc dù là sơn hào hải vị nhưng tất cả đều phải thông qua khảo sát, xác nhận không có độc mới có thể bưng lên, khi đặt trước mặt mình thì đã nguội lạnh, hơn nữa thức ăn dân gian thì hoàng tử hoàng nữ thể đụng, một là nguy hiểm, hai là những món này không xứng với thân phận bọn họ. "Hoàng tử điện hạ mặc đồ thái giám chính là vì trộm kẹo hồ lô?" Sở Trung Nghiệp rất nhanh đã ăn hết kẹo hồ lô, vị ngọt ngọt chua chua trong miệng khiến hắn hết sức thỏa mãn. "Những món ăn dân gian người khác không lạ gì thì sao Bổn vương ta có thể hiếm chứ, dân lấy ăn là trời, nếu là món ngon thì nhất định không thể bỏ qua!" Sở Trung Nghiệp cười thỏa mãn, nụ cười kia vô cùng cởi mở, Lăng Sơ Hạ nhìn mà lòng chua xót, thứ mà người trước mắt này theo đuổi, bất quá chỉ là hạnh phúc đơn giản thôi, nhưng sanh ở đế vương gia, dù muốn cũng không thể đi! "Tốt lắm Sơ Hạ, ngươi là bạn của Bổn vương, ngươi cũng không cần tự xưng nô tỳ làm chi, Bổn vương phải đi về, nếu không đám nô tài kia sẽ sốt ruột lắm!" Sở Trung Nghiệp sửa sang lại phục trang có chút xốc xếch, sau đó xoay người, đang chuẩn bị đi. "Ngươi là cung nữ trong cung Đại hoàng tỷ đi, nếu tìm được món gì ngon ta nhất định tìm ngươi, chuyện hôm nay là bí mật nhỏ giữa hai ta nha!" Nói xong, hắn liền sãi bước chạy mất dạng, Lăng Sơ Hạ nhìn kẹo hồ lô trong tay ngơ ngác một hồi... Lại đụng phải hoàng tử ăn hàng... Cuộc sống sau này chỉ sợ càng thú vị đây... Lăng Sơ Hạ lắc đầu cười khổ, nhanh chóng ăn hết kẹo hồ lô liền đi Vô Trần Cung. - ----------------------------- đường phân cách hoa lệ ------------------------------------ Trở lại Vô Trần Cung, đúng lúc là thời gian ăn trưa, Lăng Sơ Hạ đi tới nhà ăn tìm mọi người, cung nữ Vô Trần Cung đều vô cùng nhớ Lăng Sơ Hạ, ai cũng vây quanh cô hỏi cuộc sống Lãnh Nguyệt Cung như thế nào, Lăng Sơ Hạ trả lời qua loa xong mới có thể nói chuyện với Tiểu Trúc và Tử Nguyệt. Một phen ân cần hỏi han, hai người cùng Lăng Sơ Hạ nhắc tới một vài chuyện mới mẻ gần đây. Nghe nói gần đây phủ Phỉ Tướng Quân chuẩn bị có đám cưới, Phỉ Kiếm đại công tử của Phỉ Tướng Quân muốn đón khuê nữ Binh bộ Thượng thư làm vợ, cũng không biết là thật hay giả, nghe nói là Thái tử đã tiến cử khuê nữ của Binh bộ Thượng thư, nhưng đây cũng chỉ là tin đồn, phủ Phỉ Tướng Quân ngược lại một chút tin tức cũng không có, đều là do người trong cung một truyền mười, mười truyền một trăm mà ra. Lăng Sơ Hạ như là bắt được cái tình báo trọng yếu, nếu Thái tử thật sự là người làm mối, định là có mưu đồ khác, đặc biệt là chức vị nhạy cảm như tướng quân và binh bộ, dẫu sao mình bây giờ ăn ở đều do Trưởng công chúa quản, trước bất luận thiệt giả, chuyện này phải báo cho Trưởng công chúa yêu nghiệt kia biết. Nhiệm vụ hoàn thành, thấy sắc trời không còn sớm, cô tiếc nuối không thôi cáo biệt Tiểu Trúc và Tử Nguyệt liền trở về Lãnh Nguyệt Cung. Hoàng hôn đã buông xuống, ở trong hoàng cung lớn như vậy, sắc trời lờ mờ cũng không quá lãng mạn, ngược lại tăng thêm mấy phần âm u, Lăng Sơ Hạ từ trước đến giờ sợ quỷ, nhất là ở loại địa phương như hoàng cung này, do sợ hãi nên cô tăng nhanh tốc độ. Lúc đi ngang qua hành lang có nghe mấy tên công công xì xào bàn tán gì đó "Nghe nói Huyền Hoa Cung lại có một cung nữ chết." Một tên công công khác cũng mở miệng: "Nghe nói là tự vận chết, tử trạng rất kinh khủng..." "Huyền Hoa Cung đã bỏ trống mấy năm, sao lúc nào cũng có cung nữ chạy đến đó tự sát thế..." "Nghe nói là do Mai nương nương âm hồn không tiêu tan, tìm người thế thân..." Một trận gió lạnh thổi tới, lạnh đến cả người run lẩy bẩy, mấy tên công công kia bàn tán xong liền chạy mất. Xui cho Lăng Sơ Hạ vì đường về Lãnh Nguyệt Cung phải đi ngang qua Huyền Hoa Cung... Hai chân co bây giờ muốn nhũn ra rồi... Cô có nghe nói về Huyền Hoa Cung, trước kia có vị Mai nương nương được sủng ái, đó bị người hãm hại, kết quả là mất đi hài tử, đau buồn tự vận mà chết, Sóc Đế thương xót, sau đó Huyền Hoa Cung đành phải bỏ trống, không ai có thể vào ở, coi như là một chút tâm ý sau cùng đối với Mai nương nương, chẳng qua là mấy năm gần đây hay có cung nữ chết ở đó, phần lớn là treo cổ tự tử, mấy chuyện kỳ quái ở trong cung rất thường gặp, tuy không biết bao nhiêu phần thật bao nhiêu phần giả nhưng nhiêu đây cũng đủ làm cho hai chân Lăng Sơ Hạ mềm nhũn. Cô bước nhanh hơn, lúc đi ngang qua Huyền Hoa Cung, gió lạnh vèo vèo thổi qua, mồ hôi lạnh thấm ra một tầng lại một tầng, trong lòng mặc niệm A di đà phật vừa cúi đầu đi, dứt khoát làm một con đà điểu, cô cái gì cũng không nhìn thấy, không nghe được! Cô chỉ muốn nhanh chóng rời đi phạm vi Huyền Hoa Cung, nào ngờ do mãi cúi đầu nên cô đụng phải một thân thể mềm mại, còn đụng vào ngực nữa, bây giờ cô đang trong trạng thái thần hồn nát thần tính dĩ nhiên sợ hết hồn, cho là đụng phải quỷ hay thứ gì đó, nào ngờ ngẩng đầu lên thì thấy khuôn mặt quen thuộc, hơn nữa còn nghiêng nước nghiêng thành xuất hiện ở trước mắt mình... "Công chúa..." Trong lòng Lăng Sơ Hạ hồi hộp, lần này thảm rồi, lại đắc tội với công chúa... Chân mày Sở Sương Thiển hơi cau lại, nhìn dáng vẻ đầy hoảng sợ của người trước mặt, hơn nữa tay của cô lúc đụng thân thể nàng lạnh như băng, nàng nhìn chung quanh một chút, ba chữ "Huyền Hoa Cung" to tổ chảng cách đó không xa, trong lòng sáng tỏ, buồn cười, lại không có biểu lộ ra, nguyên lai nha đầu này còn sợ quỷ... "Nô tỳ..." Vừa định nói gì đó, lại nghe thấy thanh âm đầy truyền cảm của Sở Sương Thiển truyền tới. "Thôi, trở về cung đi!" Thời điểm bản thân đang hoảng sợ lại có một thanh âm hiếm có vang lên "Trở về cung đi!" Giống như lúc mình đang ở trong đêm rét, vừa đói vừa mệt, lại có người thân tới nói "Về nhà đi!", cảm động quá, lạ thật, hai mắt Lăng Sơ Hạ vô tiết tháo, vua thổ tào của chúng ta đã đỏ lên cả rồi. Lăng Sơ Hạ đi sau lưng Sở Sương Thiển, nhìn tùy tùng bên cạnh nàng, là hắc y nữ tử ngày đó đã gặp, mặt nàng vẫn lạnh như cũ, tựa như không thấy chuyện mới vừa rồi. Lăng Sơ Hạ trong lòng thầm than, cũng may là không phải Hắc Tâm, nếu không cũng không biết nàng ta muốn trêu ghẹo mình bao lâu. "Nếu sợ, sau này liền sớm trở về." Thanh âm Sở Sương Thiển truyền tới, ban đầu Lăng Sơ Hạ còn tưởng rằng yêu nghiệt này quan tâm mình, nhưng ngẫm lại một hồi, thì ra Trưởng công chúa là đang trêu ghẹo mình a! Đậu xanh, quả nhiên người ở Lãnh Nguyệt Cung đều phúc hắc y như chủ nhân của nó vậy! Cái mặt già nua của Lăng Sơ Hạ không khỏi đỏ lên... Người ta không phải chỉ sợ quỷ thôi sao, có gì buồn cười lắm à?!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]