Sắc mặt của Đặng Tự đã có vẻ sốt ruột: “Trương Bình, không cần phải nhiều lời đâu, nhanh chỉ ra hung thủ luôn đi ông”. 
Lữ Trọng Hoà tuyệt vọng vùng vẫy dưới sự chế ngự của nha sai.  
Trương Bình khom lưng nói: “Bẩm đại nhân, hung thủ mà học trò đã nói, chính là Hình bộ Thượng thư năm xưa, Đậu Phương.” 
Lời hắn vừa nói khiến cả công đường chết lặng. 
Đến cả Lan Giác nhất thời cũng không suy nghĩ được gì. Chỉ nghe Trương Bình nói tiếp: “Lúc học trò nghe vụ án Trần Tử Thương năm xưa, có một chuyện mãi không hiểu. Trong bài thơ của Trần Tử Thương có sử dụng mấy câu thơ của mẹ y, cho nên y hoàn toàn không hề đạo văn, chứng cứ như thế, sao ngay từ đầu y không chịu nói ra, mà lại đợi đến lúc cả nhà vong mạng, đợi lúc lật lại bản án mới tra ra. Chuyện này thật không hợp lý chút nào.” 
Khi một ai đó bị oan uổng, nhất định sẽ cố sức lôi cho bằng hết tất cả bằng chứng ra chứng minh sự trong sạch của bản thân mình. Nhưng tại sao Trần Tử Thương lại không làm vậy? 
Là không nói ra hay là sau khi đã nói ra rồi, lại bị kẻ khác cố tình bỏ qua? 
“Đậu đại nhân là vị quan thanh liêm, đã xử qua nhiều vụ án lớn, học trò ngưỡng mộ kỳ danh đã lâu. Trong vụ án Trần Tử Thương, ông ấy đã lật tung toàn bộ của cải gia sản Trần gia, nhưng chỉ duy có đầu mối này là bị bỏ qua. Học trò cảm thấy rất kỳ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-cong-an/2543699/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.