Trương Bình buông ống tay áo của Trần Trù ra, Trần Trù giữ chặt lấy vai của hắn: “Trương huynh, có phải huynh tra ra gì rồi không?”
Trương Bình lại nhìn gã, nhíu mày: “Không có.”
Lòng Trần Trù trống rỗng, từ từ buông tay ra. Trương Bình quay người lại nhặt cuốn “Hoang thôn dã điếm kỳ diễm đại quan” lên. Đầu óc Trần Trù từ từ tỉnh táo trở lại: “Trương huynh, huynh mua cả đống này…có liên quan gì đến việc phá án không?”
Trương Bình nói: “Nghiên cứu kỹ càng một chút.”
Trần Trù im bặt, cũng cầm một quyển “Tiểu Tình Thẩm sinh” ở trên bàn lên coi, rồi lại cười khổ một tiếng: “Mấy chuyện biên soạn thế này, thế gian này đâu lại có thật được chứ.”
Mở ra một trang, lời tựa viết rằng ———
“Đồng Quang ngũ niên, từ Giang Bắc đến Kinh Thành, trên đường đi đến huyện giới Hạ Thái, đêm trọ khách điếm. Ở trong phòng có một ông lão, kể về câu chuyện Thẩm sinh, ta ngồi gần nghe, ca thán lạ lùng. Ông lão tự xưng Vô Danh, song ngôn từ miêu tả tựa như tự mình trải qua. Từ đó đến nay, đã qua hơn mười năm, nhưng kỳ duyên Thẩm sinh vẫn canh cánh trong lòng, tựa như lần đầu mới nghe. Nguyên tiêu năm nay, cùng bạn Khổng Dư cộng ẩm tại lầu Lâm Giang, không biết vì sao lại đột nhiên lại nhớ đến Thẩm sinh độc ẩm tại lầu cao nguyên tiêu, nhìn thấy hình ảnh Tiểu Tình đạp tuyết dưới trăng bước đến. Hàn nguyệt kiều diễm, áo mỏng váy thô, đi hay múa mà tuyết kia không hằn vết. Tuy là chân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-cong-an/2543656/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.