Mây dày rũ xuống, vụn tuyết lại bay tán loạn trong gió. Trần Trù dắt Ly Quán vào một tiệm mì xập xệ bên đường, gọi hai ba món nhắm, hai tô mì thịt dê. Khi thức ăn đươc bưng lên, Trần Trù mới sực nhớ: “A, không biết muội có ăn được mì này không nữa…”
Ly Quán khẽ cúi đầu sau làn khói trắng mờ mịt toả ra từ tô mì, thế nhưng khoé miệng đã cong lên: “Mì thơm thật.” Rồi cô nhấc đũa lên, gắp từng miếng thịt dê trong tô mình qua tô của Trần Trù.
Trần Trù không biết có phải là do cô không ăn được thịt hay không nên cũng không dám lắm lời hay từ chối. Gã nhìn đống thịt trong tô, trong lòng ấm áp như vừa được thắp lò sưởi.
Chủ tiệm là một cặp vợ chồng, ông chồng vừa làm xong đồ ăn thì bà vợ bưng lên, nhìn Trần Trù và Ly Quán cười tươi: “Khách quan và tiểu cô nương đây thật xứng đôi làm sao.”
Trần Trù xấu hổ một chặp, tính giải thích nhưng lại cảm thấy không ổn lắm, chỉ ậm ừ vài tiếng rồi lại trộm nhìn Ly Quán. Ly Quán vùi mặt vào trong làn khói trắng.
Ăn xong bữa cơm, tuyết cũng đã rơi hòm hòm. Cả hai ra khỏi tiệm cơm. Tranh thủ thời gian ăn cơm Trần Trù đã kịp lên dây cót tinh thần cho mình, gã lại bắt lấy cánh tay Ly Quán, kéo cô đi thẳng một mạch đến một quán trọ, thảy xuống vụn bạc nói: “Cho một phòng!”
Chưởng quỹ cười híp mắt nói: “Khách quan đến đúng lúc thật, quán tôi cũng chỉ còn lại một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-cong-an/2543632/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.