Lông mày của Bốc Nhất Phạm giật một cái.
Chấp pháp luật, chưởng hình phạt, nghiêm minh công bằng, làm theo quy định gạt bỏ cá nhân, sau khi định tội mới có danh. Cho dù là hung đồ tội ác tày trời, trước khi kết án định tội chỉ có thể gọi một tiếng nghi phạm. Với những người chức quan thấp như huyện nha dịch cũng phải ghi nhớ.
Đặng Tự thân là Cửu khanh, chấp chưởng Đại lý tự bao nhiêu năm nhưng lúc khai đường thẩm án, mở miệng ra đã gọi luôn nghi phạm là “nghịch tặc.”
Mà nghi phạm này lại là Ngự đài trung thừa tam phẩm.
Trong tình cảnh này, Bốc Nhất Phạm cũng nên lên tiếng.
Nhưng Bốc Nhất Phạm nghĩ đến người ngồi phía sau bức tường…
Đặng Tự có thể mở miệng ra là phạm sai lầm sao?
May mà đương lúc Bốc Nhất Phạm cân nhắc có nên mở lời hay không thì Đào Châu Phong đã nói thay ông: “Đặng đại nhân, mặc dù bản bộ đường không biết ngọn ngành vụ án này nhưng …án vẫn chưa định, tạm thời gọi hắn là nghi phạm, như thế không phải thoả đáng hơn sao?”
Đặng Tự đáp: “Nghịch tặc Lưu Tri Hội, tội mưu phản đã xác định cho nên bản tọa mới gọi hắn như thế.”
Xác thực rồi, quả nhiên.
Tội mưu phản Đặng Tự không thể tuỳ tiện mà định được. Nhất định là…
Ở bên cửa hông lẳng lặng xuất hiện một người làm động tác tay về phía Đặng Tự, Đặng Tự lại nói: “Thế nhưng Đào đại nhân nói đúng lắm, án vẫn chưa thẩm, gọi thế cũng không ổn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-cong-an/2543616/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.