Tạ Phú run rẩy dữ dội, khàn giọng nói: “Trương ghép lại từ cung và trường, Bình trong bình phong?”
Trương Bình gật gật đầu.
Tạ Phú mặt cắt không còn giọt máu, cả người lảo đảo muốn ngã, cúi người hạ lưng thật mạnh, có thể nghe thấy âm thanh rắc rắc phát ra từ khớp nối của ông.
“Hạ quan…bái kiến đại nhân. Có mắt không thấy Thái sơn, không nhìn ra thân phận của đại nhân, mong đại nhân thứ tội…”
Trương Bình nói: “Tạ đại nhân mời đứng dậy. Tôi lúc nãy cũng không biết túc hạ là Tạ đại nhân.”
Tạ Phú đứng thẳng người dậy, chỉ cảm thấy ánh nhìn của Trương Bình đang ghim chặt vào mình. Ông hạ tầm mắt xuống, im lặng không nhúc nhích, trong lòng buồn bã cười khổ. Ông trời ơi ông trời, ông còn tính giày vò tôi thế nào nữa đây?
Trương Bình chớp chớp mắt: “Tôi có chút chuyện muốn thỉnh giáo Tạ đại nhân.”
Tạ Phú nhìn mầm cỏ xanh trên bãi đất đáp: “Không dám để đại nhân thỉnh giáo, được đại nhân hỏi tới, hạ quan nhất định sẽ theo sự thật mà bẩm báo.”
Trương Bình nhìn nhìn ông, lục lọi trong bao nải nhỏ đeo bên mình, lấy ra bình nước đưa đến trước mặt Tạ Phú.
Tạ Phú cúi đầu nói: “Tạ đại nhân ưu ái, hạ quan không khát.”
Trương Bình kẹp bình nước vào nách, lại tìm tìm trong túi nhỏ, móc ra một cái bánh nướng từ trong túi giấy đưa cho Tạ Phú.
Tạ Phú vẫn không ngẩng đầu lên: “Đa tạ đại nhân, hạ quan không đói.”
Trương Bình bẻ cái bánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-cong-an/2543580/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.