*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Khu nghỉ dưỡng suối nước nóng cách Bắc Kinh không xa, chỉ tốn vài giờ đi đến. Lão tổng là một con rùa ba chân chậm chạp, quan hệ với Quý Minh Lãng không tồi, từ lâu đã mời ông đến thử nghiệm, lần này hai nhà thừa dịp cơ hội này đi, cùng nhau nghỉ ngơi thả lỏng mấy ngày. Quý Tinh Lăng cùng Lâm Cạnh đơn độc ngồi một chiếc xe, hắn bảo tài xế tắt điều hòa trong xe, lại mở ra cửa sổ thông khí: “Khá hơn không?” “Không có việc gì, chỉ có chút say xe.” Lâm Cạnh mặc áo khoác thể thao, nghiêng người sang bên hắn, “Cậu đừng nói cho bọn họ, khó có được lúc đi chơi, đừng vì tôi mà mất hứng.” “Bọn họ” đương nhiên chính là bốn người lớn đang ngồi trên xe SUV đi phía trước, Quý Tinh Lăng đồng ý một tiếng, lại dùng mu bàn tay thử độ ấm trên trán cậu:“Hình như đã hạ sốt, ngủ một lát đi.” Lâm Cạnh rất thích mùi hương trên người Quý Tinh Lăng, hương cam chanh cùng hương bưởi, ánh mặt trời lại nhẹ nhàng thoải mái, hơn nữa ngày hôm qua chịu lạnh trên máy bay, đầu trầm xuống, rất nhanh liền ngủ mất. Quý Tinh Lăng dùng một tay che ánh sáng bên gò má cậu, cũng tránh để cho đầu bệnh nhân đang mệt mỏi khỏi cắm về ghế trước Xe ra khỏi đường cao tốc, lưu lại các tòa nhà ở phía xa, cỏ cây bốn phía dần dần trở nên phồn thịnh, không khí cũng tươi mát hơn nhiều. Lâm Cạnh đang ngủ mơ mơ màng màng bị đánh thức, ngáp một cái: “Tới rồi?” “Chưa tới, còn năm phút nữa.” Quý Tinh Lăng nhìn bản đồ trên điện thoại, “Không phải cậu không muốn để cô chú nhận ra sao, phải thanh tỉnh trước vài phút.” Lâm Cạnh vặn nắp chai nước uống hai miếng, ấn kính cửa sổ xe xuống hết. Chim tước giữa đồi núi hót vang, ríu rít giống như những tiếng huýt sáo hỗn loạn, bởi vì thầy giáo Tiểu Lâm trước mắt dầu còn đang choáng, năng lực tư duy khá chậm chạp, cho nên chỉ có thể nhớ tới bốn chữ “Vui vẻ thoải mái” để miêu tả, tạm thời không thể nghĩ ra biện pháo tu từ cao cấp hơn nữa. “Há mồm.” Quý Tinh Lăng đút cho cậu hai cục xí muội, “Xuống xe.” Chiếc xe SUV tới sớm hơn, lão tổng rùa ba chân tự mình chờ ở cửa khu nghĩ dưỡng, Quý Minh Lãng đi nói với ông ấy vài câu. Hồ Mị Mị cùng Thương Vi còn lại đang tay khoác tay đi xem phòng, Lâm Thủ Mặc cũng hứng thú bừng bừng mà đến lầu ba thưởng thức đồ cổ —— chủ nhân của bộ sưu tập đương nhiên là rùa ba chân, so với ngọc bích giả trong chợ hoa và chim rõ ràng không phải cũng một đẳng cấp, rát đáng giá để ghé xem. Quý Tinh Lăng cùng Lâm Cạnh vui mừng khi không ai quản, vali không để cho phục vụ đưa, mà tự mình kéo về phòng. Sơn trang nghỉ mát rút lui khỏi tuyến đường ban đầu, những kiến trúc cổ điển lẫn trong cây cối sâu thẳm, nơi nơi đều là nước. Phòng cho khách quá mức lớn, có thể so với cung điện hoàng gia, tấm màn lụa che giường đơn của hai người, ở giữa phòng có một cây cột màu đỏ thẩm. Quý Tinh Lăng thuận miệng nói: “Đây làm gì, múa cột sao?” Thầy giáo Tiểu Lâm lại bị thuyết phục bởi kỹ năng nhảm nhí của bạn trai: “Cậu múa cho cho tôi xem.” Đại thiếu gia hữu cầu tất ứng, dựa người vào cốt rồi nhìn lại bằng ánh mắt thâm tình, Lâm Cạnh bị chọc không nhịn được bật cười, ném cho hắn một chai nước: “Không phải lúc trước cậu đã nói một nửa khu nghỉ mát này ẩn trong vực Sơn Hải vực sao, khi nào chúng ta đến?” “Còn chờ đến ngày mai, hôm nay cậu phải nghỉ ngơi cho khỏe trước.” Quý Tinh Lăng lấy thuốc cảm cùng nước trong cặp ra. Lâm Cạnh dựa cả người vào lưng bạn trai, giống như…… Quý Tinh Lăng vốn muốn nói linh hồn ma sau lưng, nhưng cầu sinh dục khiến hắn biến thông minh, kịp thời nuốt câu so sánh không đạt tiêu chuẩn xuống, chịu thương chịu khó cõng con người 1 mét 8 này, ngọt ngào không có chút gánh nặng, đi tới đi lui trong phòng nấu nước: “Có đói bụng không, tôi gọi bánh mì cho cậu.” “Không đói bụng.” Lâm Cạnh vòng tay sang cổ hắn, cúi đầu lười biếng mà hôn, một cái lại một cái, thành công hôn khiến cả hai người đều tâm viên ý mã. Quý Tinh Lăng để nước nấu sang một bên, xoay người hôn môi cậu, cảm nhận vị đắng từ thuốc cảm. Ở phương diện này, cả hai người đều không thầy dạy cũng hiểu, Quý Tinh Lăng một bên hôn, một bên dùng mu bàn tay cọ qua gò má cậu, cuối cùng ngừng ở bên tai, ngón tay nhéo vành tai hơi mỏng, động tác thực nhẹ, nhẹ giống như lông chim nhẹ nhàng cọ vào trong tâm, hoặc là chỗ khác. Lâm Cạnh cau mày, thân thể không tự giác lui về sau, Quý Tinh Lăng ôm chặt eo cậu, cưỡng ép khiến hai người càng gần, gióng nói rất trầm: “Tôi giúp cậu.” “Đừng.” Lâm Cạnh hoàn toàn không chống đỡ được bạn trai như vậy, vừa nói liền phế. Nhưng cánh cửa ở ban công còn đang mở, lúc Quý Tinh Lăng đi vào chỉ kéo một lớp rèm cửa mỏng, bên ngoài còn có phục vụ và khách đi qua đi lại, âm thanh nói chuyện hết sức rõ ràng. Cậu thật sự không có dũng khí trong hoàn cảnh này mà…… Chỉ kêu, “Cậu buông ra, tôi đi toilet.” “Không được đi.” Quý Tinh Lăng đặt cằm lên đầu vai cậu, bức người đến góc tường. Lâm Cạnh nhắm mắt lại, thấp giọng thỏa hiệp:“Cậu đi đóng cửa lại.” Quý Tinh Lăng cười, cảm thấy thầy giáo Tiểu Lâm như vậy quả thực đáng yêu vô địch, của ban công bị hắn mạnh mẽ khóa lại, xoay người mới vừa tính tiếp tục sự nghiệp chưa xong, bên ngoài liền có người gõ cửa:“Tiểu Tinh Tiểu Cạnh, chuẩn bị xuống lầu ăn cơm.” Lâm Cạnh vốn dĩ đã khẩn trương, nghe được giọng của mẹ, thiếu chút nữa ngay tại chỗ hôn mê. Quý Tinh Lăng lúc này phản ứng nhanh hơn cậu, đẩy người trên giường, kéo chăn bọc kín mít, ra lệnh: “Gỉa vờ bệnh!” Lâm Cạnh:“……” Kỳ thật không cần giả vờ, cậu vốn bị bệnh, hơn nữa người trẻ tuổi nhiều nhiệt huyết, bị đè hôn nửa ngày, mặt đỏ tai hồng không nói, hiện tại còn có thêm tật giật mình với mẹ, chỉ nằm trên giường như vậy, Hồ Mị Mị cùng Thương Vi tiến vào đều bị dọa: “Làm sao vậy?” Lâm Cạnh hữu khí vô lực: “Say xe, cảm mạo, con không sao ạ.” Quý Tinh Lăng chỉ vào thuốc cảm mạo trong thùng rác cùng nước trên bàn, lời lẽ chính nghĩa: “Ngày hôm qua bị lạnh trên máy bay, đã uống thuốc ba lần ạ.” “Con nói đứa nhỏ này.” Thương Vi gọi điện thoại cho ông xã, để ông đi tìm xem trong sơn trang có nhiệt kế hay không, “Bị bệnh sao lại không nói cho mẹ, còn để Tiểu Tinh giúp con mua thuốc.” “Khó có được lúc đi chơi, không muốn làm mọi người mất hứng.” Lâm Cạnh lăn vào ổ chăn, “Con đã sắp khỏi.” Mặt cậu đỏ giọng thì run, đừng nói Thương bác sĩ, ngay cả Hồ Mị Mị đều cảm thấy câu “Sắp hết cảm” không hề có mức độ đáng tin. Lâm Thủ Mặc rất nhanh liền mang đến hòm thuốc, 37 độ 5, sốt nhẹ. “Được rồi, con nằm ở đây, mọi người di ăn cơm đi.” Lâm Cạnh chủ động, “Mang cháo về cho con là được.” “Được rồi ạ, mẹ cùng cô chú đi ăn cơm đi.” Quý Tinh Lăng đứng ở mép giường, “Bọn con không nói cũng bởi vì sợ chậm trễ hành trình, mọi người cứ thoải mái hưởng thụ kỳ nghỉ, con ở đây là được.” Thương Vi nhanh chóng nói: “Này sao được, Tiểu Tinh cháu đi ăn cơm đi, để cô ở lại chỗ này.” Quý Tinh Lăng nghĩ thầm, không cô, cô không hiểu, đây là mèo của cháu! Cuối cùng Thương Vi vẫn không thể vượt qua mèo con được cao nhân Tinh ca bảo hộ, bị Hồ Mị Mị kéo đến nhà ăn ăn cơm. Nghe được tiếng khóa cửa, Lâm Cạnh lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, ném cái chăn thật dày trên người sang một bên: “Nóng chết tôi.” “Cửa vẫn luôn khóa, cậu khẩn trương cái gì.” Quý Tinh Lăng liếm môi dưới của mình, “Sắp bị cậu cắn chảy máu.” Lâm Cạnh hữu khí vô lực “Tôi không có kinh nghiệm ở phương diện này, lần sau sẽ cải thiện.” Quý Tinh Lăng dựa vào bên cạnh cậu, lấy điện thoại gọi cơm: “Bọn em muốn cháo trắng, vịt quay, phô mai hấp tôm biển, thịt bò xào tiêu đen, giò heo nướng, thêm tô canh gà, toàn bộ đều cho hai phần, lại tùy tiện xào một món rau xanh, một cái chocolate mousse.” Lâm Cạnh nuối nước miếng, khách sáo tượng trưng:“Sao cậu lại gọi nhiều như vậy, ăn hết được sao?” “Không nói là cho hai người ăn.” Quý Tinh Lăng đem điện thoại ném đến một bên, “Này, nếu không có tôi, cậu đêm nay sẽ thật sư đáng thương húp cháo trắng, cô khẳng định sẽ kiểm soát thực đơn của cậu, cho nên có câu cảm ơn yêu thương nào không?” “Để nợ đi, tôi còn đang đắm chìm trong khủng hoảng yêu đương vụng trộm.” “…… Cái gì gọi là yêu đương vụng trộm, chúng ta là cưới hỏi đàng hoàng được không, năng lực hình dung của cậu này cũng thật tuyệt.” “Cưới hỏi đàng hoàng cái đầu cậu.” Lâm Cạnh ném một cái gối đầu cho hắn, “Mở TV.” Phục vụ rất nhanh liền đưa cơm tới, phần cơm nho nhỏ tin xảo, không tồn tại vấn đề lãng phí. Lâm Cạnh giúp phục vụ bày ly đũa, Quý Tinh Lăng cầm điều khiển đứng bên cạnh đổi kênh, cuối cùng ngừng ở kênh thiếu nhi: “Cậu có nhìn thấy không? Xe lửa nhỏ Thomas, đền bù tiếc nuối thời thơ ấu của cậu.” Hai người phục vụ nghe xong cũng nở nụ cười, sau khi dọn đồ ăn lên liền rời đi. Lâm Cạnh đã đói đến bụng kêu, không rảnh so đo với hắn: “Không xem, đổi kênh.” Quý Tinh Lăng thực hiểu công việc tình: “Được, đổi cho cậu bộ phim thần tượng lãng mãn cẩu huyết não…… Không phải, không não tàn, đặc biệt có hương vị.” Lâm Cạnh cắm một miếng phô mai hấp tôm biển, quyết định tạm thời bỏ qua Quý Tinh Lăng. Cửa ban công đã được mở ra, gió đêm nhẹ nhàng thổi vào, trong phòng không cần mở điều hào cũng rất mát mẻ. Quý Tinh Lăng giúp cậu cắt miếng giò heo, thuận tiện phát biểu bình luận giáo thảo trong TV: “Không đẹp trai bằng tôi.” “Không đẹp trai bằng cậu mới hợp lý.” Xem trên mặt mũi của phô mai hấp tôm, thầy giáo Tiểu Lâm khen chân thành, “Bởi vì cậu đẹp trai nhất thế giới.” Quý Tinh Lăng đút cho cậu một miếng thịt, tâm tình phi thường tốt, tiếp tục cùng cậu xem TV. Nữ chính tốt bụng học giỏi, mỗi lần thi đều đứng nhất, rồi lại không cẩn thận đắc tội giáo bá, vì thế bắt đầu một trận mâu thuẫn vô cùng vu tận. Giáo bá tiền nhiệm Quý Tinh Lăng xem đến vui vẻ, quay đầu nhìn thầy giáo Tiểu Lâm cũng đứng nhất của mình: “Cậu xem, cái này đầy đủ chứng minh chúng ta siêu xứng.” “Đổi kênh đi.” “Không đổi, cậu có phải lại thẹn hay không.” “Chuyện này có gì đẻ thẹn?” “Bởi vì tôi tuy rằng chưa xem bao giờ, nhưng dựa theo kịch bản, rất nhanh bọn họ sẽ hôn nhau.” “Không có khả năng.” “Vì cái gì?” “Đổi kênh.” “Không đổi.” Quý Tinh Lăng cất điều khiển vào túi quần, ấu trĩ trẻ con. Lâm Cạnh đơn giản đứng lên muốn đi rút nguồn điện, Quý Tinh Lăng kéo cả người vào trong lòng ngực mình, vừa buồn cười vừa buồn bực: “Không phải, cậu hoảng cái gì a, cùng lắm thì chỉ trình diễn trên giường, cậu yên tâm, tôi sẽ không cười nhạo lúc cậu học tiểu học đã trầm mê vào cảnh giường chiếu.” Lâm Cạnh vẻ mặt muốn nói lại thôi. Ngay sau đó, nam chính chân chính xuất hiện, cũng là học bá song song với nữ chính, hai người hôn môi trước mặt nam phụ là giáo bá. “……” “Tôi nói đổi kênh, là cậu không nghe.” Đại thiếu gia giận mà đổi kênh:“Đây là bộ phim nát gì, về sau không được xem.” Lâm Cạnh phối hợp gật đầu “Ừ, tôi không xem, cậu lại đây ăn cơm đi.” Quý Tinh Lăng ném điều khiển sang một bên, cùng thầy giáo Tiểu Lâm thưởng thức kênh nông nghiệp đang phát kỹ thuật chăn nuôi lợn, hơn nữa phát biểu đánh giá, tiết mục này rất tốt, hay hơn phim thần tượng, về sau chúng ta có thể thường xuyên xem. Lâm Cạnh: “……” Thôi, cậu cao hứng là được. Tôi sẽ không nói gì cả.Chú thích: Tôm:
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]