Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cả một buổi tối, Lâm Cạnh đều có vẻ bồn chồn, Quý Tinh Lăng quơ quơ tay trước mặt cậu: “Cậu do bơi xong quá mệt hay là ăn no không tiêu hóa được, sao vẻ mặt lại buồn bực không vui như vậy?”
“Tôi không có buồn bực không vui, tôi chỉ đang nghĩ chuyện của mẹ tôi, bà ấy nói cả ngày hôm nay đều không ra ngoài.” Lâm Cạnh nghiêng đầu, “Còn có anh Lưu Hủ, cũng nói ảnh không ra ngoài, nhưng chúng ta rõ ràng thấy được mà.”
Quý Tinh Lăng nhíu mày: “Thiệt hay giả, quan hệ hai nhà không phải rất tốt sao, chuyện này có gì quan trọng đến mức phải nói dối?”
“Cho nên tôi mới không hiểu được.” Lâm Cạnh nằm xuống bàn tiếp tục rầu rĩ mà nói, “Hơn nữa hình như cả ba tôi cũng bị gạt.”
Sự tình nghe tới có chút phức tạp, Quý Tinh Lăng suy nghĩ một lúc, duỗi tay ôm người vào trong lòng ngực: “Này, cũng có khả năng là bọn họ muốn tạo bất ngờ, để hoan nghênh chú Lâm chính thức dọn lại đây, cậu không cần nghĩ nhiều được không.”
“Chuẩn bị bất ngờ vì sao không nói cho tôi?”
“Này còn không phải vì không sợ làm phiền cậu học sao.”
“Nhưng anh Lưu Hủ cũng đã lớp 12.”
“Anh ta cầm nhiều giải thưởng như vậy, cũng đã nắm chắc đại học Thanh Hoa, đương nhiên không lo.” Vì có thể an ủi thầy giáo Tiểu Lâm hiệu quả, Quý Tinh Lăng không thể không làm vẻ thích hợp ca ngợi tên tóc đỏ, đồng thời cũng rất vì bản thân mà chua xót, bởi vì mọi người đều biết, cách Bắc đại gần nhất chính là Thanh Hoa.
Lâm Cạnh “Ừ” một tiếng, lại buồn bực: “Cậu đang ngửi gì vậy?”
“Tôi vừa phát hiện mỗi lần cậu vừa tắm xong đều siêu thơm” Mà hôm nay đặc biệt thơm, quả thực rất giống mùi tươi mát của cỏ sau cơn mưa.
Đương nhiên, cách so sánh này không có một chút mỹ cảm, còn có vẻ phi thường không văn hóa, cho nên Tinh ca chỉ trộm nghĩ trong lòng thôi.
Chai sữa tắm được nghiên cứu và phát minh với một tổ chức y tế ở Ninh Thành, trước mắt còn chưa chính thức đưa ra thị trường, Thương Vi mang tất cả những mẫu thử về đựng trong chai trắng, cho nên Lâm Cạnh cũng không biết mùi hương của nó là gì, vì thế hỏi hắn:“Nếu cậu thích thì tôi bảo ba tôi gửi thêm lại đây?”
“Tôi không cần, tôi ngửi cậu là được rồi.”
Đại thiếu gia nói đầy hợp lý, vì thế Lâm Cạnh cũng cười sờ sờ hắn.
Ừ, cậu ngửi tôi là đủ rồi.
Chuyện ở quán cà phê cứ như vậy tạm thời bị bỏ qua, Lâm Cạnh tự mình an ủi, mỗi người đều có một bí mật cho riêng mình, không cần thiết mọi chuyện đều phải mở ra.
Thẻ đếm ngược treo sừng sững trước cổng trường Sơn Hải bắt đầu thay đối, từ ba con số mở đầu, biến thành 2 con số, lại đến 1, lại đến 0.
Cả đại thiếu gia Quý Tinh Lăng vốn không bỏ trong lòng, mỗi ngày đi học nhìn con số màu đỏ chói lọi kia, cũng tự cảm thụ bầu không khí khẩn trương năm 12 môt phen. Thi đại học được nghỉ mấy ngày, khó mà nhịn được không nháo ra ngoài ăn cơm giải sầu xem phim, và thành thật theo Lâm Cạnh ở nhà làm bài.
Giữa tháng sáu, thành tích được đưa ra. Lưu Hủ như trong dự kiến trúng tuyển vào đại học Thanh Hoa, lúc này tâm trạng của Quý Tinh Lăng cũng thay đổi, không hy vọng Thanh Hoa cách Bắc đại gần nhất, thậm chí còn muốn đem Thanh Hoa dọn đến Siberia.
Lâm Cạnh xoa xoa đầu hắn: “Cậu thật đáng yêu.”
Quý Tinh Lăng “Hừ” một tiếng: “Người nhà hai người có phải lại muốn đi ăn tiệc không?”
“Hình như phải đợi hai ngày nữa bố tôi ;ại đây, cuộc phẫu thuật bên ông ấy còn chưa xong.” Lâm Cạnh ném bút trong tay xuống, dùng sức duỗi cái eo lười, “Ngày mai tôi có thể đến nhà cậu bơi không?”
“Có thể, 24/7 giờ đều có thể.” Quý Tinh Lăng nói, “Vừa vặn mới đổ nước lôi trạch.”
“Chúng ta đi qua đó sớm một chút.”
Lâm Cạnh có vài phần gấp không chờ nổi. Kỳ thật theo lý mà nói, thử nghiệm lần đầu tiên cậu bơi cũng không tốt đẹp lắm, bơi trong nguồn nước lôi trạch đầy linh khí của Thanh Khâu lại không có độ ôn nhiễm nào, toàn thân phát ngứa mấy tiếng đồng hồ. Nhưng gần đây có thể là bởi vì thời tiết càng ngày càng nóng, ngược lại bắt đầu điên cuồng nhung nhớ hồ bơi có nước trong vắt mát mẻ kia, cả trong mơ cũng là nó.
Mới 7 giờ sáng sớm thứ bảy, đại thiếu gia đã nhận được cuộc gọi thân mật từ bạn trai cách vách, hỏi mấy giờ xuất phát.
Quý Tinh Lăng ngồi ở trên giường, mắt còn mờ mịt chưa hết buồn ngủ:“Lúc này mới mấy giờ, chẳng lẽ cậu không lạnh sao?”
“Không, tôi nóng.”
Quý Tinh Lăng đành phải nhận mệnh mà bò dậy, mang bạn trai Tiểu Lâm tuổi dậy thì đang nóng đang hứng khởi, cùng về bể bơi ở nhà cũ.
Lâm Cạnh thật sự không thấy lạnh, vừa thay quần áo xong liền phi thảng xuống bể bơi, thoải mái dễ chịu thở ra một hơi.
Quý Tinh Lăng cẩn thận quan sát cậu một lúc: “Tôi cảm thấy cậu không giống đi bơi, giống mấy ông cán bộ đã về hưu đến phương bắc đi tắm hơn.”
“Làm bài tập của cậu đi!” Lâm Cạnh rũ đầu xuống nước, bơi về phía bên kia.
Hai người ở bể bơi suốt một ngày, Lâm Cạnh cũng gần như ngâm mình trong bể bơi suốt một ngày, tận đêm khuya mới về nhà.
“Hắt xì!”
“Cậu xem, tôi đã nói buối tối lạnh đừng xuống nước!”
“Ừ ừ ừ, Quý Tinh Lăng cậu nói đúng.”
“……” Thái độ gì đây!
Tắm xong lần này, không phải, sau khi bơi xong, Lâm Cạnh cũng không phát ngứa cả người như lúc trước nữa, chỉ là có chút mệt khi vận động qúa nhiều, cơ bắp cũng đau nhức. Bể bơi buối tối có chút lạnh, cậu chủ động uống ly nước nóng, sau khi tắm xong liền bò lên giường, lười biếng la to “Mẹ, tắt đèn hộ con với ạ!”
“Không ăn táo sao?” Thương Vi đứng ở cửa, “Lại uống ly sữa.”
“Không ạ, con buồn ngủ muốn chết.” Lâm Cạnh kéo chăn cao che đầu, “Ngủ ngon ạ.”
Thương Vi chỉnh độ ấm điều hóa lên cao, nhẹ nhàng giúp cậu đóng cửa phòng ngủ.
Một giấc ngủ này của Lâm Cạnh thật sự trầm, cảnh trong mơ chạy dài.
Lửa rừng được gió thổi mạnh cuốn đi, đốt mấy ngàn cây rừng thành cánh đồng hoang vu, khắp nơi đều là cành cây đen khô, không còn sự sống cho đến khi nghênh đón trận tuyết đầu mùa tới.
Màu trắng, xinh đẹp, giống như lông ngỗng nhẹ nhàng rơi xuống, nhuộm cả bầu trời và mặt đất về cùng một màu.
Vừa đẹp vừa lạnh.
Lạnh thấm đến tận xương.
Lâm Cạnh quấn chặt tắm chăn mỏng manh trên người mình, cổ họng khô khốc gương mặt cũng nóng đến đỏ bừng, cả người chợt lâm vào sâu trong bóng đêm.
……
Mà bất lợi của học sinh giỏi cũng hiện ra. Nếu là đổi thành Quý Tinh Lăng nhà kế bên, phỏng chừng nếu ngủ đến 9 giờ sáng, liền sẽ bị nữ sĩ Hồ Mị Mị mạnh mẽ phục vụ cách đánh thức thô bạo, nhưng thầy giáo Tiểu Lâm thì không giống, thầy giáo Tiểu Lâm 800 năm mới ngủ lười biếng một lần, Thương Vi cùng Khương Phân Phương lúc nói chuyện cũng chủ động nhỏ giọng, sáng sớm chỉ là một mảnh im ắng, thẳng đến 12 giờ trưa mới gõ cửa: “Tiểu Cạnh, dậy ăn cơm trưa.”
Phòng ngủ không có động tĩnh.
“Mẹ vào được không?” Thương Vi lại gõ cửa hai lần nữa, mới vặn nắm cửa ra.
Bức màn trong phòng ngủ được kéo lại che ánh sáng, chỉ có vài tia ánh sáng nhạt nhòa dừng lại trên giường, chăn bị rơi xuống mặt đất, Lâm Cạnh nghiêng người cuộn thành con tôm, cả người nóng bừng.
“Tiểu Cạnh!” Thương Vi bị dọa, nhanh chóng giúp con trai đắp chăn đàng hoàng, “Dì Khương, dì khương!”
Lâm Cạnh bị nóng mơ mơ màng màng, chỉ khẽ nâng mí mắt, lại ngủ lần nữa. Khương Phân Phương nhanh chóng lấy chăn bông trong tủ thay Lâm Cạnh đắp lại:“Muốn đưa đến bệnh viện không?”
“Đại Lưu đã lái xe lại đây.” Thương Vi đi ra lấy nhiệt kế và thuốc hạ sốt cho con trai.
Chuông cửa “Tinh ting” vang, Khương Phân Phương tưởng là Lưu Đại Kỳ, sau khi mở lại thấy Quý Tinh Lăng cầm cặp lại, là lại đây tìm Lâm Cạnh làm bài tập.
“Tiểu Cạnh đang phát sốt.” Dì Khương nhẹ giọng nói, “Vừa mới uống thuốc xong.”
Quý Tinh Lăng sửng sốt: “…… Ngày hôm qua bơi lội cảm lạnh sao ạ?”
“Khả năng là thế.” Khương Phân Phương nói, “Sau khi Tiểu Cạnh tỉnh ngủ thì cô sẽ nói lại cho thằng bé.”
Quý Tinh Lăng rất hối hận, quả nhiên học bá cũng không phải hoàn toàn đáng giá tin cậy trăm phần trăm, ít nhất giống những lời “Cậu có biết trong nước còn ấm áp hơn trên bờ không, chứ vì sao mọi người lại muốn đi bơi vào mùa đông” ngày hôm qua có vẻ đúng lý hợp tình cũng rất không đáng tin tưởng. Hắn vốn muốn đến phòng ngủ nhìn thử, nhưng Khương Phân Phương bởi vì không chăm sóc đứa nhỏ tốt, trước mắt đang đứng trong trạng thái tự trách mẫn cảm cực độ, tục xưng một chim canh giữ không để Kỳ Lân đi vào, Quý Tinh Lăng cũng chỉ có thể hiểu chuyện có lễ phép nói:“Vâng, vậy cháu về trước.”
Cửa phòng 1302 bị đóng lại vô tình, Quý Tinh Lăng xoay người đi về nhà, thang máy lại đi ra bốn người khác.
“……”
Không phải, dựa vào cái gì tôi còn không đạt được quyền thăm hỏi, tóc đỏ lại có thể!
Đây là đãi ngộ bất bình đẳng khác biệt gì!
Còn ông chú đầu trọc mặc đồ bác sĩ kia là ai!
Quý Tinh Lăng trơ mắt nhìn một nhà Lưu Đại Kỳ đi vào 1302, lòng khó chịu.
Nửa tiếng sau khi được tiêm thuốc hạ sốt, nhiệt độ cơ thể Lâm Cạnh còn chưa giảm xuống
Lưu Đại Kỳ gọi ông chú đầu trọc là Lão Vương, lão Vương cẩn thận thay Lâm Cạnh kiểm tra lại một lần, lắc đầu: “Không giống như là muốn yêu hóa, trên người thằng bé không có đến một hơi thở của yêu thú, rất sạch sẽ, chỉ là đứa nhóc con người, mọi người vẫn nên đưa đến bệnh viện thôi.”
“Ông xác định sao?”
“Tôi xác định, tôi còn có thể nhìn không ra ác thú sao.”
Lư Vũ nhỏ giọng nói với Thương Vi nói: “Ủy quản yêu cũng đã tra gien Tiểu Cạnh, thằng bé quả thật không phải yêu quái.”
“Nhưng chị tổng cảm thấy……” Thương Vi lo lắng nhìn trên giường, có chút bất an.
Lưu Đại Kỳ cùng lão Vương hỗ trợ, đem Lâm Cạnh đưa đến bệnh viện Thị nhị, cũng là đơn vị công tác tương lai của Thương Vi cùng Lâm Thủ Mặc, miễn cưỡng xem như là chỗ của mình. Cả phó viện trưởng sau khi nghe tin cũng tới thăm Tiểu Lâm còn chưa hết sốt:“Thương bác sĩ, thằng bé không sao chứ?”
“Kết quả kiểm tra còn chwua có, khả năng chỉ là cảm lạnh.” Thương Vi vẫn còn lo lắng như cũ, một giây cũng không dám rời con mình, sợ cậu sốt cao là do huyết mạch yêu quái tỉnh dậy, sợ ở trong mơ lộ ra dấu vết nào đó. Lưu Đại Kỳ cùng Lư Vũ biết bà băn khoăn, dứt khoát bảo Lưu Hủ dọn ghế canh ở cửa phòng bệnh, ngăn cách tất cả khách đến thăm.
Thương Vi ngồi một bên bên giường bệnh, không ngừng dùng rượu sát trùng giúp Lâm Cạnh lau lòng bàn tay, mày nhăn lại.
Lư Vũ rót ly nước ấm: “Tiểu Cạnh mới vừa vừa sinh ra đã làm kiểm tra, thằng bé không kế thừa huyết mạch yêu quái của chị, nó chỉ là con người bình thường giống Lâm bác sĩ thôi, chị dừng qúa lo lắng.”
“Nhưng thằng bé còn chưa đến mười tám tuổi, hơn nữa gần đây dự cảm không tốt của chị ngày càng mạnh.” Thương Vi thở dài, nhìn con trai mình đang hôn mê, “Cảm thấy có việc gì đó sắp xảy ra.”
“Nếu lui một nước mà nói, cho dù Tiểu Cạnh thật sự là yêu quái, không phải cũng tốt sao?” Lư Vũ cầm tay bà, tiếp tục mềm giọng mà trấn an, “Nếu chị lo lắng thân phận của thằng bé có vấn đề, thì để Đại Kỳ đến ủy quản yêu nói một tiếng, vẫn có biện pháp.”
“Chị thật sự không muốn lúc thằng bé lên lớp 12 lại xảy ra chuyện.” Thương Vi lau lớp mồ hôi mỏng cho cậu, “Ngay cả khi phải chờ thêm năm nữa.”
Tay trên trán lành lạnh, có điểm thoải mái, Lâm Cạnh ho khan hai tiếng, vô lực mà mở mắt.
“Thế nào rồi?” Thương Vi vội vàng hỏi.
Lâm Cạnh nhìn bà một lúc, đột nhiên không đầu không đuôi nói một câu: “Con muốn đến nhà Quý Tinh Lăng bơi.”
Thương Vi trong lòng hoảng hốt, đây là nóng mà choáng váng hay là thế nào, vì thế vươn một bàn tay: “Đây là mấy?”
“Năm, mẹ nghĩ gì vậy, con cũng không uống say.”
“……”
Lâm Cạnh kéo cổ áo: “Con có chút khó chịu, muốn đi bơi ạ.”
“Con cũng đã phát sốt, còn nhớ thương bơi lội cái gì.” Thương Vi giúp cậu đắp chăn đàng hoàng, “Ngủ đi.”
“Bơi mười phút.”
“Được rồi, con ngủ thêm một tiếng mẹ liền cho con đi bơi mười phút.”
Thương bác sĩ chủ nhiệm khoa nhi có kinh nghiệm phong phú, bạn nhỏ Lâm quả nhiên nghe theo, trước khi cậu ngủ còn cố gắng nhấc mi mắt nhìn đồng hồ treo tường: “7 giờ, con 8 giờ muốn đi bơi.”
Thương Vi: “……”
Thẳng đến khi chờ Lâm Cạnh ngủ, Lư Vũ mới nhỏ giọng hỏi: “Có thể do bơi mà ra không?”
“Buồi tối chị đến nhà Quý gia nhìn thử.” Thương Vi nói, “Lần trước ăn tết Quý phu nhân có gửi quà sang, bọn chị muốn gửi đáp lễ nên đã có địa chỉ.”
Trời tối ở Cẩm Thành khá muộn, cuộc sống về đêm lại phong phú, thẳng đến lúc gần đến rạng sáng, một con chim tước kéo đuôi dài mới phành phạch cánh, “Rầm” một tiếng dừng ở bụi cây thấp bé.
Xem sơ qua chỉ là một con khổng tước rất nhỏ, nhưng ánh mắt lại tàn nhẫn hơn khổng tước nhiều, biểu tình thậm chí còn xưng được với dữ tợn, hai móng bén nhọn trên đầu có mào, màu lông là màu xanh đậm thêm đỏ đậm.
Bà mới vừa đáp xuống đất, nhóm yêu tiểu trùng xung quanh cũng đã hồn phi phách tán, phân tán bỏ chạy
Nó là một trong hai hung cầm.
Bể bơi ban đêm đương nhiên sẽ không có người, chim tước cảnh giác mà quan sát xung quanh một chút, mới uyển chuyển nhẹ nhàng dừng bên bể bơi, lấy ra cái chai giấu dưới cánh, muốn lấy một ít trở về xét nghiệm. Nơi này tựa hồ không có cameras, cho nên Thương Vi cũng biến trở về hình người, kết quả tay mới vừa một chạm vào dòng nước lạnh lẽo, phía sau liền truyền đến một tiếng hót trong trẻo..
Con người không nghe được, nhưng đủ để cho tất cả yêu quái sợ kinh hồn.
Bảo về phụ trách nơi này chính là kim ô đội, mấy trăm con chim tước sắc vàng từ trên trời giáng xuống, vây quanh thương hồn điểu to gan lớn mật bên bể bơi.
Thương Vi sắc mặt trắng bệch, chai trong tay “Bang” một tiếng dừng ở bể bơi.
Hồ Liệt gần đây đang ở ké nhà chị gái, nghe được động tĩnh, cũng dẫm lên dép lê chạy ra: “Lão kim a, sao lại…… Hả, sao lại là chị?!”
Thương Vi cùng Hồ Liệt đã gặp mặt trong nhà 1301 ở Giang Ngạn Thư Uyển, xem như là người quen, lúc này cũng sửng sốt.
Mà người một nhà Lưu Đại Kỳ trong bện viện cũng đang ngốc.
Bởi vì Lâm Cạnh trong lúc ngủ mơ đã mơ thấy thân cây, đột nhiên liền rơi xuống đống lá cây phủ đầy gối đầu, mười bảy hoặc mười tám lá, sức sống bừng bừng, xanh non cứng cỏi.
Trách không được lão Vương không ngửi được hơi thở của yêu thú, bởi vì đây căn bản là không phải yêu thú a!
Nhưng không liên quan đến con người là được.
Một lát sau, Lưu Hủ đánh vỡ yên lặng trước tiên, anh chần chờ mà nói: “Cô Thương không phải thương hồn điểu sao, vì sao Tiểu Cạnh lại rụng lá được”
Lưu Đại Kỳ phân tích theo khoa học:“Bệnh viện năm đó ôm sai rồi chăng?”
Lư Vũ một vé phủ quyết “Sao có thể, bện viện ngày hôm đó chỉ có mình chị Thương là sản phụ, buổi sáng sinh, buổi chiều liền xuất viện.” Bởi vì không xác định con mình rốt cuộc là tùy mẹ hay là tùy ba, về nhà sớm cho an tâm.
Việc này thì tương đối…… Xấu hổ. Mọi người đều là bạn bè nhiều năm, nhân phẩm vẫn hiểu, Lưu Đại Kỳ thật sự không muốn nghĩ sang phương diện khác.
Lưu Hủ hạ giọng: “Chẳng lẽ cô Thương——”
“Con câm miệng cho mẹ!” Lư Vũ đánh con trai một cái
Lưu Hủ tự giác kéo khóa ngậm miệng, nhưng cho dù con không hỏi, mẹ cũng không thể giải thích vì sao thương hồn điểu sẽ cùng con người sinh ra một thân cây, chuyện này thật sự quá đột biến rồi đúng không?
Điện thoại còn cố tình vang lên.
Lâm Thủ Mặc xách theo hai cái vali, thở hồng hộc đứng ở sân bay Cẩm Thành: “Lão Lưu a, tôi đã trở về!”
Lưu Đại Kỳ sửng sốt: “Không phải cậu cuối tuần mới trở về sao?”
“Nói ra thì rất dài, vốn là chuẩn bị tạo bất ngờ cho mọi người.” Lâm Thủ Mặc vội vàng hỏi, “Nhưng tôi mới vừa gọi điện thoại cho dì Khương, thì cô ấy nói Tiểu Cạnh buổi chiều phát sốt đã được đưa đến bệnh viện, điện thoại của Vi Vi cũng không ai nhận, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?”
Lưu Đại Kỳ: “……”
Không thì ông vẫn nên về Ninh Thành trước đi!Chú thích:
Kim ô đội: một trong những loài chim thần trong các truyền thuyết và truyền thuyết cổ xưa của Trung Quốc, được miêu tả là một con quạ ba chân. Nó được tin là có tồn tại trong văn hoá Đông Á và đại diện cho mặt trời. Sinh vật này cũng được tìm thấy dưới dạng tượng trưng ở trên các đồng tiền cổ từ Lycia và Pamphylia.

Lảm nhảm: Tui search thương hồn điểu cả Trung cả Viết đều ra nhân vật trong game, mọi người nếu ai biết thì nhớ nói nhé.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.