Có một số việc khi đã quyết định rồi thì dù bất cứ giá nào cũng không còn quay đầu lại được nữa.
Tựa như Địch Nhân Kiệt.
Hắn biết mình bước một bước này, hậu quả sẽ là cái gì.
Nhưng hắn lựa chọn không trốn tránh, nhìn thẳng vào phần tình cảm này của mình.
Hắn cảm giác mình sẽ không hối hận. Hiện tại sẽ không, tương lai cũng thế.
Nói ra khỏi miệng, để cho đối phương biết, mặc kệ đối phương hồi đáp cái gì, vậy là đủ rồi.
Đó là quyết định của hắn.
Vương Nguyên Phương nheo mắt nhìn Địch Nhân Kiệt trước mặt mình, hoàn toàn mang ánh mắt đang nhìn quái vật. Địch Nhân Kiệt cảm giác lạnh cả người.
“Địch Nhân Kiệt, huynh có biết vừa rồi huynh nói cái gì không?”
Thanh âm nặng trĩu, nghiêm túc như sắp lấy mạng hắn.
“Ta biết.”
Địch Nhân Kiệt cũng nhìn về phía Nguyên Phương, bình tĩnh nói: “Đầu óc ta hiện tại rất rõ ràng, rõ ràng hơn bất cứ lúc nào”.
“Huynh lúc nãy không có uống rượu đấy chứ?”
“Không có.”
“Hay là bị ta đánh tới choáng váng rồi?”
“Làm sao có thể.”
“Thế sao lại đùa giỡn như vậy?”
“Ta đùa giỡn huynh hồi nào?”
Địch Nhân Kiệt cảm thấy Vương Nguyên Phương trước mắt mình lúc này quả thật là đồ đần nhất trong đám đồ đần, còn đòi phá án gì chứ, ngay cả tình án của chính mình phá còn không được lại đòi đi phá án của người khác.
Bốn mắt nhìn nhau, trầm mặc thật lâu.
“Ha ha”, một lúc sau,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-an-vu-mua-phu-truong-an/1953967/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.