Ba hôm sau là Quỳnh Lâm yến, Thiên tử ban yến cho ba người nhất giáp, đình yến được thiết đãi tại điện Thừa Hương cạnh hồ Thái Dịch, đi thẳng từ bên trái cổng Ngân Đài vào trong đình có thể tránh được rất nhiều cơ quan cung điện ngoài triều.
Khi Tô Sầm đến cổng đã thấy có hai người đang chờ sẵn, một người trông như thái giám trong cung ra dẫn người, người còn lại thì mặc đồ vải thô, thấy đến cậu bèn chắp tay chào: "Tô huynh."
Người này là Thám hoa năm nay – Thôi Hạo, quê quán Hồng Châu, nghe đâu là được người mẹ mù dệt lưới đánh cá nuôi dạy đến ngày hôm nay, ngay hôm yết bảng gã đã cho người về quê đón mẹ lên, là hình mẫu người con nhị thập tứ hiếu nức tiếng khắp phố phường.
Tô Sầm hành lễ lại với gã.
Thái giám đứng chờ bên cạnh bảo: "Đủ người rồi, ta vào đi thôi."
Tô Sầm nhìn xung quanh, cau mày hỏi: "Không phải vẫn thiếu một người à?"
Thái giám kia không khỏi cười, đáp: "Thế tử vào theo xe của Ninh Vương, giờ đã ở trong cung rồi ạ."
Tô Sầm sửng sốt, vậy mà cậu lại quên mất, Bảng nhãn năm nay chính là Thế tử Trịnh Dương của phủ Anh Quốc công hôm đó, là cháu ngoại của Ninh Vương, đương nhiên y không cần đứng chờ ngoài cung như họ.
Khi vào cửa cung cùng thái giám, Tô Sầm vô tình nhìn sang, bắt gặp vẻ mặt khinh thường của Thôi Hạo.
Ngoài phố đã đồn nhau từ sớm, rằng Trịnh Dương có quan hệ với Ninh Vương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-an-thai-binh/2535968/quyen-1-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.