Đến khi Tô Sầm lòng vòng thêm đôi lượt rồi bất lực về phòng mới nhớ ra đây là phòng của Ninh Vương phi, vừa rồi cậu chỉ lo cho vụ án mà quên mất chuyện này.
Nhưng khi cậu muốn ra ngoài lần nữa mới bàng hoàng nhận ra mình bị giam lỏng.
Vừa mở cửa, hai tên thị vệ đeo đao đã chặn cậu từ hai phía: "Vương gia có lệnh, để Tô đại nhân tĩnh dưỡng trong phòng."
Tô Sầm khó mà tin nổi, vừa rồi vẫn còn chuyện trò vui vẻ ngoài đình mà ngoắt đi cái đã giam lỏng cậu?
"Ta muốn gặp Vương gia." Tô Sầm nhấc chân ra ngoài.
Hai tên thị vệ lập tức rút kiếm: "Mong Tô đại nhân đừng làm khó tiểu nhân."
Tô Sầm nhìn lưỡi kiếm sáng lóa mới rụt người lùi lại: "Vậy ta muốn gặp Kỳ Lâm."
"Kỳ đại nhân ra ngoài làm việc, e là mười ngày nửa tháng cũng chưa về được."
"Thế Trịnh Dương đâu?" Cậu chỉ biết Lý Thích là cáo già mà quên mất con cáo nhỏ Trịnh Dương này, nếu Trịnh Dương không báo chuyện cậu muốn đi cho Lý Thích thì cậu cũng đâu đến nông nỗi này.
Hai tên thị vệ ôm kiếm: "Thế tử đã đi rồi."
Tô Sầm tức tối giậm chân, cuối cùng đành phải đạp cửa về phòng.
Ban đầu cậu còn nói tay Tống Kiến Thành kia thủ đoạn bỉ ổi, giờ so với Lý Thích mới thấy đúng là oan cho gã. Đầu tiên là đốt an thần hương cho cậu ngủ ba ngày, giờ lại giam lỏng cậu trong phủ, đến lúc cậu ra được thì e là nạn nhân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-an-thai-binh/2535930/quyen-1-chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.