“Lúc ở cổng cống viện… người muốn giết tôi… là ngài đúng không?”
Khi cái chết cận kề, bóng dáng người đã ghì chặt cổ cậu, chặn đứng hơi thở của cậu chồng lên người trước mắt, cậu chợt nhớ ra khi ý thức của cậu mơ hồ dần, người nọ quay đầu lại nhìn cậu, đôi mắt ấy sâu không thấy đáy.
“Có phải bây giờ ngài hối hận lắm không…” Tô Sầm yếu ớt cười, nụ cười nhợt nhạt đối lập rõ rệt với vết máu đỏ tươi trên đùi: “Vì hôm đó không giết tôi…”
“Ban đầu mời tôi vào Đại Lý Tự, ngài có nghĩ rằng sẽ có ngày tôi điều tra ra ngài không?”
“Nếu ngài đã đẩy hết tội cho Liễu Trình rồi thì nên cho tôi điều tra tiếp mới phải, nói không chừng còn có thể mượn cơ hội này diệt trừ đối thủ, loại bỏ cánh tay đắc lực của phe Thái hậu. Nếu hôm nay ngài không làm thế với tôi, tôi cũng sẽ không nhớ ra người đó là ngài, cũng không bao giờ nghĩ rằng người đó là ngài!”
Lý Thích híp mắt, vẻ lạnh lùng trong đôi mắt tràn ra, hắn duỗi một tay qua nhẹ nhàng xoa cần cổ yếu ớt của cậu, tựa như một món đồ sứ tinh xảo, có hủy hay không đều do hắn quyết định.
Tô Sầm nhìn bàn tay từng khớp rõ ràng kia một lát, sau đó ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt nghiêm nghị: “Tốt nhất là hôm nay ngài bóp chết tôi đi, nếu không tôi vẫn sẽ điều tra tiếp, tôi đã đồng ý với Điền bá sẽ trả lại công bằng cho Điền Bình Chi, ngài, hoặc Liễu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-an-thai-binh/2535919/quyen-2-chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.