Tô Sầm ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy người kia không nói không rằng nhìn cậu, biểu cảm không vui không giận, không nhận ra có cảm xúc gì.
Chiếc ô cậu mang đến trôi trên mặt hồ, càng trôi càng xa.
Tô Sầm ôm bàn tay bị thương đứng dậy, giũ bùn trên y phục, sau đó cụp mắt, cung kính hành lễ.
Máu chảy xuôi theo những đường chỉ tay rồi nhỏ xuống, nhỏ lên thềm đá ướt mưa, nhỏ xuống những sợi lông trắng trên lá trà Bích Loa Xuân thượng hạng.
Cuối cùng Lý Thích cũng lên tiếng: “Có chuyện gì?”
Tô Sầm thoáng nhìn lại vị thế tử đã sợ tái mặt phía sau, cậu bỗng thấy chán nản vô cùng, nhìn mặt người khác mà sống, vì người khác mà khom lưng uốn gối, thân bất do kỷ.
Vừa đáng buồn vừa đáng thương.
Cậu đứng thẳng người, cười với Lý Thích: “Không có gì, sảy chân ngã thôi.”
“Vậy sao?” Lý Thích thích thú nhìn cậu.
Tô Sầm không chịu nổi biểu cảm này nữa rồi, thản nhiên xen lẫn vẻ ung dung nắm gọn mọi thứ trong tay, cứ như chỉ cần hắn vẫy tay là người khác phải nịnh nọt uốn gối, cảm động rơi lệ. Cậu cắn răng, chịu cơn đau như châm chích trên tay, nói: “Nếu không có việc gì, hạ quan xin lui trước.”
Lý Thích lại không có ý định tránh đường, hắn nhìn Tô Sầm, ý cười trong mắt càng rõ rệt: “Viễn Thần còn nhỏ, cậu nhường y một chút.”
Tiêu Viễn Thần sau lưng cậu lập tức ưỡn ngực ngẩng đầu.
“À?” Tô Sầm thấy hết cả, không hiểu sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-an-thai-binh/2535911/quyen-2-chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.