Tô Sầm nhíu mày, quay lại nhìn Khúc Linh Nhi.
Khúc Linh Nhi cũng kinh hãi nói: “Rõ ràng tôi đã cắt đuôi được rồi mà, Tô ca ca, huynh tin tôi, sao tôi có thể dẫn người qua đây gây rắc rối cho huynh chứ.”
Tất nhiên Tô Sầm biết rõ con người Khúc Linh Nhi, cậu nhíu mày suy nghĩ một chốc, nói với Khúc Linh Nhi: “Cậu trốn vào phòng trước đi.”
Đợi Khúc Linh Nhi về phòng rồi Tô Sầm mới ra sân trước, bảo A Phúc mở cửa.
Cổng lớn vừa hé ra, hai người cùng sửng sốt.
“Là ngươi?” Tiêu Viễn Thần lên tiếng trước.
“Tô công tử.” Kỳ Lâm tiếp lời.
“Tham kiến thế tử, Kỳ thị vệ.” Tô Sầm hoàn hồn lại cung kính hành lễ, thầm nghĩ chẳng trách Tiêu Viễn Thần có thể tìm tới đây, e là nhờ vị Kỳ thị vệ này dẫn đường rồi.
Xét phép tắc lễ độ, Tô Sầm không nên nhìn thẳng mặt người ta, nhưng lần này cậu lại không nhịn được nhìn từ đầu xuống chân người nọ. Khúc Linh Nhi nói y lột đồ của người khác cũng chưa đúng lắm, quần áo thì vẫn ở trên người, nhưng chẳng biết bị thứ gì rạch mà lại nát tươm, hơn nữa thủ pháp còn rất chuẩn xác, tuy y phục rách rưới nhưng không rạch tới da, chỗ nên bị thì đều lộ cả, chỗ không nên lộ… cũng lộ nốt.
Cậu thầm nghĩ: “Thật ra cũng chẳng khá hơn bao nhiêu…”
Chẳng qua vết đỏ trên cổ vẫn còn đó, không biết hôm đó Lý Thích mạnh bạo quá nên vết cũ chưa phai lại thêm vết mới mà đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-an-thai-binh/2535903/quyen-2-chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.