Tiêu Viễn Thần lập tức thả lỏng, đứng ra sau Kỳ Lâm: “Cuối cùng ngươi cũng tới rồi, mau lên, chúng ta đi, ta không thể ở đây thêm một khắc nào nữa.”
Tô Sầm khẽ nhíu mày, Ninh Vương này cũng chu đáo thật đấy, người vừa bị giải tới đây chưa bao lâu đã vội vàng tới đòi rồi. Nếu thật sự thương tiếc như vậy thì nhốt trên giường ôm trong lòng là được rồi, bảo người ta đi mua bánh lá sen cái gì, phiền cậu còn phải thu dọn hậu quả cho.
“Từ từ,” Tô Sầm bước lên chắp tay với Kỳ Lâm: “E là Kỳ thị vệ không biết, chúng ta đang xử án.”
“Ồ?” Mắt Kỳ Lâm lóe sáng: “Có vụ án gì quan trọng hơn Vương gia?”
“Tất nhiên là Vương gia quan trọng.” Tô Sầm gật đầu, nói: “Nếu vậy thì phiền thế tử mau đền bạc đi, chúng ta cũng dễ kết án, đừng làm lỡ ‘chính sự’ của Vương gia.”
“Ta không đền, ta cứ không đền đấy, ngươi làm gì được ta?” Tiêu Viễn Thần gân cổ, rắp tâm muốn làm khó Tô Sầm. Chuyện này sớm không còn là vấn đề tiền nong nữa rồi, bạc là chuyện nhỏ, thể diện mới là lớn, y mà đền bạc chẳng khác nào thừa nhận mình thua Tô Sầm, không chỉ trong vụ án này mà cả những chuyện khác nữa.
Tô Sầm cười với Kỳ Lâm: “Huynh xem, là thế tử không chịu phối hợp, ta cũng không làm gì được.”
Tiêu Viễn Thần hung hãn trừng mắt nhìn Tô Sầm, sau đó kéo Kỳ Lâm, cứng đầu tới cùng: “Chúng ta đi.”
“Càn rỡ!” Tô Sầm bỗng nghiêm mặt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-an-thai-binh/2535901/quyen-2-chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.