Doanh trại Tiêu Viêm trong khu rừng ngoài thành.
Nắng chiều điêu tàn hắt qua tấm mành vén cao, tà dương đỏ máu, rất giống hoàng hôn phủ sông dài chốn Mạc Bắc bao la.
Hai người đã ngồi yên tại chỗ cả buổi chiều, Tiêu Viêm lén nhìn Lý Thích, chỉ thấy người kia tựa ra ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, không biết là lười đáp lại hay coi thường ngó lơ lão nữa.
Có những kẻ sinh ra đã cao quý, nhưng trời cao không công bằng là vậy, đã cho hắn thân phận cao quý rồi còn phú cho cả năng lực vượt xa người khác..
Tiêu Viêm vẫn nhớ năm ấy khi người này mới đến Mạc Bắc, nói cho cùng lão vẫn có vài phần coi thường.
Một Hoàng tử da mềm thịt mỏng, ăn sung mặc sướng trong kinh thành lại đòi đến Mạc Bắc ăn cát, nghe đâu người này còn chẳng phải phạm tội bị đày tới mà là chủ động xin đi. Mà nghĩ cũng phải, ra biên ải ăn uống no say hai năm, đến khi về là có công lao kiến công lập nghiệp, dù là để tranh sủng hay đoạt đích cũng là vốn liếng tốt. Suy cho cùng cũng chỉ khó cho họ, người ta là Hoàng tử, ngươi phải hầu hạ ăn ngon mặc đẹp, lập công là của người ta, sai lầm thì ngươi ra gánh.
Vậy nên khi ấy lão cũng muốn ra oai phủ đầu Lý Thích. Vào ngày nghênh đón, cờ phướn trải dài, cát vàng mù mịt, Bắc Lương Quân dàn hàng nghiêm chỉnh, tay cầm đao thật thương thật, trông từ xa đã thấy sáng loáng một vùng, có thể ví như “Giáp vàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-an-thai-binh/2535490/quyen-2-chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.