Mấy hôm nữa thôi?
Trịnh Dương đi rồi, Tô Sầm không ngắm mây cũng không luyện chữ nữa mà chuyển sang tâm học, ví dụ như ngẫm xem “mấy hôm nữa thôi” là thế nào?
Cậu cảm giác Trịnh Dương đang ám chỉ điều gì đó, hình như cậu đã sơ ý bỏ sót thứ gì, rất quan trọng, nhưng cậu không nắm bắt được.
Có chuyện gì sẽ xảy ra trong “mấy hôm nữa thôi”?
Gần đến trăng rằm, ánh trăng sáng tỏ, chạm đất hóa sương.
Đêm khuya, Tô Sầm vừa thu dọn lên giường chợt nghe nổ vang lên từ hướng tây bắc, cậu không kịp suy nghĩ nhiều đã khoác áo xuống giường, vừa ra khỏi cửa đã thấy Khúc Linh Nhi đứng ngoài sân.
“Có chuyện gì thế?” Tô Sầm vội hỏi.
Khúc Linh Nhi phi người lên mái nhà, y nhìn ra xa một lát rồi nói: “Hình như là cung Hưng Khánh.”
Tô Sầm không nói không rằng quay đầu chạy ra cửa.
Vừa mở cổng viện cậu đã bị hai thị vệ cản lại: “Xin Tô đại nhân dừng bước.”
“Vừa rồi các ngươi không nghe thấy sao?” Tô Sầm vội nói: “Có lẽ cung Hưng Khánh có chuyện rồi, ta qua đó xem thôi, không chạy trốn đâu.”
Hai thị vệ đáp: “Bên Vương gia tự có suy xét, mời Tô đại nhân về cho.”
Tô Sầm tiếp tục van nài: “Ta chỉ qua đó nhìn một chút thôi, nếu không được thì các ngươi đi cùng ta được không?”
Hai thị vệ kia vẫn bất động, sau đó đóng cửa khóa lại.
“Tô ca ca, đừng lo.” Khúc Linh Nhi vỗ vai cậu: “Để tôi đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-an-thai-binh/2535483/quyen-2-chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.