Chương trước
Chương sau
Trông Trương Quân thong dong là vậy, thực chất hắn gần như chạy trối chết vào thư phòng. Tô Sầm đứng tại chỗ nhăn mày trầm tư, quả nhiên vụ án này có vấn đề.

Vừa nhắc đến Lục Gia Trang, sắc mặt Trương Quân đã thay đổi, sau nhắc đến ma trành và Sơn Thần Nương Nương thì vẻ sợ hãi trên mặt Trương Quân lại càng không giấu được. Rõ ràng hắn nhớ vụ án này nhưng tại sao lại không chịu nói ra? Rốt cuộc thôn đó có thứ gì lại khiến một Trương đại nhân đã quen với nơi “khỉ ho cò gáy” cũng ớn lòng?

Cả việc về hưu và mất tích của Trần Quang Lộc sau đó liệu có liên quan gì đến vụ án này không?

Tô Sầm vừa nghĩ vừa vào hậu điện, giờ này đã có người đến trước phân loại xong vụ án các nơi gửi lên rồi, Tô Sầm vừa vào cửa đã nghe người nọ kêu ca: “Có mỗi vụ án mà gửi liền ba, bốn phong rồi, đúng là rảnh rỗi sinh nông nổi, không thể thông cảm cho người trong kinh chúng ta sao, ngày nào cũng phải xét duyệt mấy vụ này tốn bao nhiêu công sức.”

Tô Sầm ho nhẹ một tiếng, người nọ im bặt, lúng túng gọi “Tô đại nhân.”

Vào kinh nửa năm, Tô Sầm cũng đã hiểu được phần nào lề thói nơi này, cậu coi như không nghe thấy gì, chỉ vào sổ con trên tay người nọ: “Án ở đâu thế?”

Người nọ thở phào, đáp: “Dương Châu gửi qua, vài ba hôm lại gửi một cuốn, toàn là nội dung giống nhau, không biết muốn giở trò gì nữa.”

Tô Sầm bê một xấp án qua, sau đó cầm cuốn sổ người kia vừa bỏ xuống lên đọc qua, rồi tiện tay để lên trên cùng xấp sổ.

Tô Sầm bê xấp sổ con về phòng, mở cửa sổ cho thoáng, sau đó bê chậu lan của Tống Kiến Thành ra trước nắng. Xong xuôi, cậu mới vươn eo đi pha trà cho mình.

Mấy chậu lan của Tống Kiến Thành quý giá vô cùng, lạnh không được nóng không xong, khô không được ướt quá cũng không được nốt, thậm chí Tô Sầm còn có cảm giác Tống Kiến Thành để lại đám lan này là để hành hạ cậu nữa. Đồ người ta để lại, còn là vật sống, cũng đâu thể để héo hết được. Nhưng trên đời bao nhiêu hoa cỏ như vậy, nuôi gì không nuôi lại cứ phải là hoa lan, làm cho cậu ngày nào cũng phải hầu hạ như ông lớn, chẳng khác gì hầu hạ Lý Thích.

Nghĩ đến đây Tô Sầm không khỏi bật cười, tính tình của Lý Thích giống mấy đóa lan này ra phết. Kiêu kỳ lại ngạo mạn, chuyện gì cũng phải cẩn thận hầu hạ, không được cãi không được trái ý, sơ sẩy không thuận theo thánh ý một chốc thôi thì kiểu gì cũng khỏi bước nổi xuống giường.

Tô Sầm đỏ mặt hắng giọng, cầm bình nước lên cẩn thận tưới hoa.

Đến khi về bàn mở sổ ra, hương lan cũng luồn vào cùng gió, hương hoa thơm mát quyện với mùi trà vấn vít, âu cũng là một phen ý cảnh.

Vụ án đầu tiên đúng là vụ người kia nói là rảnh rỗi sinh nông nổi, Tô đại nhân ngồi ngay ngắn, muốn xem xem có thật sự đáng ghét thế không.

Sau khi đọc từng câu từng chữ, Tô Sầm nhíu mày, lật lại xem tên người dâng sổ.



Trưởng sử Dương Châu Phong Nhất Minh.

Không phải người nào mới nhậm chức đấy chứ?

Nhưng nói sao thì Trưởng sử một châu cũng là hàng quan tòng ngũ phẩm, nay khắp triều đình đều là người đỗ đạt khoa cử, làm đến chức Trưởng sử rồi thì tính sao cũng phải là Tiến sĩ, không đến mức viết một quyển sớ cũng không xong chứ?

Nhưng đọc từ đầu tới cuối cuốn sổ này, mạch tư duy lộn xộn, một bài dài ngoằng tóm lại chỉ là có án mạng xảy ra trên dịch đạo[1], một người chết, tên người tên địa điểm đều không nói rõ, quá trình phá án lại càng không, cuối cùng tóm gọn lại một câu: Nghi là báo thù.

[1] Đường do triều đình mở với các trạm dịch ven đường, chuyên để vận chuyển vật tư lương thảo, thư từ tình báo, quân lệnh.

Chẳng trách lại có người muốn mắng, vụ án thế này phải xét duyệt ghi sổ thế nào?

Đọc lại một lượt từ đầu chí cuối vẫn không thu được gì, Tô Sầm bèn nhấc bút viết hai chữ “Chưa quyết” vào phía sau, đặt riêng cuốn sổ gấp sang một bên.



Đến khi mặt trời sắp lặn, xét duyệt xong những vụ án còn lại, Tô Sầm vươn vai, cậu bê lại chậu lan vào trong phòng, đóng cửa ra về, vứt sạch vụ án đầu tiên lên chín tầng mây.

Tô Sầm không ngờ lần tiếp theo cậu nghe thấy cái tên này, lại là trên triều hội.

Ngự sử giám sát Hoài Nam đạo vạch trần Trưởng sử Dương Châu Phong Nhất Minh tham ô trái phép, lén lút nhận hối lộ của thương nhân buôn muối tư, để mặc cho muối tư tràn lan, hơn nữa đã thu thập đầy đủ bằng chứng, chỉ đợi Thiên tử hạ lệnh là có thể áp giải vào lao.

Tô Sầm càng nghe càng thấy sai, chưa nói chuyện một Ngự sử giám sát tòng thất phẩm có được bằng chứng Phong Nhất Minh nhận hối lộ bằng cách nào, chỉ riêng những lời rành rọt đanh thép kia đã không giống lời một nhân vật vô danh có thể nói ra.

Không có gì bất ngờ, Lại bộ Thị lang lập tức bước lên bổ sung: “Lại bộ đã tra lại thành tích năm qua, tuy Phong Nhất Minh này đã nhậm chức mấy năm song quả thật chưa có thành tích gì, quan hệ với Thứ sử Dương Châu phía trên cũng không tốt, hai người thường xuyên bất đồng ý kiến trong chính sự, hơn nữa kẻ này tầm nhìn hạn hẹp, gặp chuyện gì cũng chỉ nhìn trước không biết ngó sau. Dương Châu là nơi trọng yếu ở Giang Nam, chiếm vị thế quan trọng trong thuế má cả nước, Phong Nhất Minh thật sự không hợp đảm nhiệm trọng trách này.”

Tô Sầm thầm nghĩ “Quả đúng là đạo cao một thước ma cao một trượng”, đầu tiên là Ngự sử giám sát đạp người ta te tua, sau đó Lại bộ có tiếng nói mới bồi thêm một phát, không nhắc việc Phong Nhất Minh tham ô mà chỉ nói năng lực không đủ, nhân phẩm không ổn, cuối cùng chỉ ra tính quan trọng của Dương Châu, bất kể thế nào cũng phải đuổi Phong Nhất Minh khỏi Dương Châu.

Phong Nhất Minh này đắc tội nhân vật nào trong triều rồi, đây rõ là muốn đẩy y vào chỗ chết.

Tô Sầm bất giác nhớ đến phong sớ của Phong Nhất Minh không lâu trước, khi ấy cậu chỉ mải đọc vụ án, không để tâm đến nơi vụ án xảy ra.

Có câu rằng: Hông đeo mười vạn chuỗi, cưỡi hạc xuôi Dương Châu, ấy để chỉ thành Dương Châu nổi tiếng yên hoa phong nguyệt, thực chất Dương Châu còn mang danh “Giàu mạnh nhất thiên hạ” nữa. Thương buôn khắp nơi tề tụ về đây, thậm chí còn phồn hoa hơn cả thành Trường An, riêng mình Dương Châu đã chiếm cả sáu, bảy phần thuế má Hoài Nam đạo, vô cùng trọng yếu.

Nhà họ Tô làm buôn bán nhiều đời, tất nhiên cũng không bỏ qua mảnh đất này. Trang trại nhà họ Tô có phân hiệu lớn nhất ở Dương Châu, lại thêm hiệu vải Giang Ninh bên nhà ngoại vốn đã ở đó sẵn, hiện giờ huynh trưởng cậu thường trú tại Dương Châu, dốc sức kinh doanh chi nhánh.

Dương Châu trù phú không thể bàn cãi, nhưng đó cũng là nơi lắm thị phi, ví như cuộc chiến muối quan, muối tư dai dẳng dạo gần đây, Dương Châu cũng là chiến trường chính.

Nghe lời vạch tội của Ngự sử giám sát có thể thấy Phong Nhất Minh có ý hướng về phe buôn lậu muối tư, nếu y thật sự dính dáng tới chuyện này, vậy vụ án mập mờ lúc trước có thật sự đơn giản như vậy không?

Tô Sầm không khỏi nhìn lên chỗ Lý Thích, bóng lưng thẳng tắp ấy vẫn vững như Thái Sơn. Cậu vẫn biết Lý Thích muốn phế bỏ lệnh Xác Diêm[2] mới để mặc cho muối tư tràn lan, muốn lấy đó tấn công thị trường muối quan, ép đám thương buôn muối quan chủ động bỏ quyền. Vậy việc Phong Nhất Minh qua lại với người buôn muối lậu có phải là ý của Lý Thích không? Dưới tình cảnh này Lý Thích có giữ y lại không?

[2] Lệnh Xác Diêm hay chế độ/luật Xác Diêm là chế độ triều đình độc quyền và thu thuế muối.



Ai cũng biết muối quan được triều đình bảo hộ, lệnh Xác Diêm cũng do triều đình ban bố, mà muối tư lại là buôn bán trái phép, bao triều đại trước giờ chưa từng dung thứ. Chuyện này đã không chỉ gói gọn ở một Phong Nhất Minh nữa, là có người muốn lấy Phong Nhất Minh ép Lý Thích lựa chọn, muối quan hay muối tư, thương buôn muối quan hay buôn lậu muối tư, giữ thể diện triều đình hay tiếp tục làm theo ý mình. Đến cả Tô Sầm cũng không khỏi tò mò về lựa chọn của Lý Thích.

Chỉ thấy bàn tay đang gõ lên tay vịn của Lý Thích dừng lại, hắn sờ chiếc nhẫn ban chỉ, khẽ cười, nói: “Cũng trùng hợp lắm, ta cũng mới nhận được một quyển sớ.” Sau đó hắn đưa tay ra sau, một Thị lang lập tức nhận quyển sớ. Lý Thích bảo: “Nào, đọc cho mọi người.”

Thị lang nhận quyển sớ bèn cất tiếng: “Thần, Trưởng sử Dương Châu Phong Nhất Minh liều chết xin can… Thần tố cáo Thứ sử Dương Châu Tiết Trực thông đồng với Đô đốc Tào Nhân, Diêm thiết Chuyển vận sứ Khâu Kế Thịnh, Biệt giá Trương Loan, Ngự sử giám sát Lương Kiệt Hưng cấu kết nhận hối lộ của thương buôn muối quan, coi thường mạng người, lạm quyền mưu đồ tư lợi, dối trên gạt dưới… Cả thảy mười sáu tội lớn, công lý rành rành không thể chối cãi, thần cúi xin bệ hạ trừng trị gian thần, trả lại trong sạch cho quan lại Dương Châu, thần chết không hối hận…”

Thị lang kia đọc đến cuối cùng, giọng điệu run rẩy, tấu chương trên tay cũng chực rơi mấy lần.

Tiếng xôn xao trên triều tức thì bặt hẳn.

Quyển sớ này của Phong Nhất Minh không còn là vạch tội thông thường nữa mà là “tử hạch”, tức là lấy cái chết ra can gián, không phải địch chết ấy là ta chết!

Cả Tô Sầm cũng đứng sững tại chỗ, một là vì dũng khí của Phong Trưởng sử này, hai là vì nội dung y tấu. Nếu những gì Phong Nhất Minh tấu lên là sự thật, vậy chẳng phải quan trường thành Dương Châu từ Thứ sử đến Ngự sử, quan văn tướng võ không có lấy một người tốt sao?

Lý Thích đợi mọi người hoàn hồn mới hỏi: “Chư vị thấy sao?”

Đám đại thần mới rồi còn dõng dạc vạch tội bỗng im như thóc, cuối cùng Lại bộ Thị lang mới đứng ra, thận trọng nói: “E là Phong Nhất Minh này quá sốt ruột, biết mình phạm tội mới cắn người như chó điên, nếu đúng thật như lời y nói, Dương Châu chả phản từ lâu rồi sao?”

Lý Thích gật đầu: “Vậy phái một người xuống điều tra, đến lúc đó đâu đúng đâu sai sẽ rõ.”

“Vương gia.” Một Gián nghị đại phu bước khỏi hàng, nói: “Thần đã nghe Phong Nhất Minh và Thứ sử Tiết Trực bất hòa từ lâu, hai người công kích lẫn nhau e là vì thù cũ.”

“Ồ?” Lý Thích nhướng mày.

Lập tức lại có người bước ra, nói: “Thần cũng có nghe được đôi điều, Phong Nhất Minh và Tiết Trực đều là người huyện Hoa Đình ở Tùng Giang, nay lại làm cùng một chỗ, ý kiến bất đồng thù hận nhiều năm, vậy nên mới ầm ĩ đến nước này.”

Lý Thích bèn hỏi: “Vậy theo các ngươi nên giải quyết chuyện này thế nào?”

“Chuyện này nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ.” Cuối cùng, Lại bộ Thượng thư Lý Quỳnh bước ra hòa giải: “Nếu hai bên có thù oán thì tấu sớ cả hai đều không thể coi là thật, vậy thì phạt mỗi người nửa năm bổng lộc, cho hai bên bắt tay làm hòa cùng tạo phúc cho muôn dân Dương Châu mới là lẽ đúng.”

“Ừm.” Lý Thích im lặng hồi lâu mới gật đầu: “Vậy làm theo lời ngươi đi.”

Tô Sầm nhìn bóng lưng vững như bàn thạch mà không khỏi bái phục, mượn sức đánh sức, hóa sức thành vô hình, nếu người này rời khỏi triều đình dấn thân vào giang hồ hẳn cũng sẽ thành cao thủ hàng đầu.



Hôm đó hạ triều, Tô Sầm vừa định đi đã bị người nọ vỗ nhẹ sau lưng, cậu quay đầu lại, cười rộ lên: “Vương gia.”

Mắt Lý Thích ngậm cười, hỏi: “Vội về nhà?”

Tô Sầm đáp: “Hôm qua mới mua hai vò rượu hoa quế đúng mùa, nghĩ hôm nay còn phải lên triều nên chưa dám uống, bây giờ Khúc Linh Nhi đang đau đáu đợi em về kìa.”



“Tuổi còn nhỏ đã nghiện rượu.” Lý Thích chắp tay sau lưng, nói: “Hôm nay không uống nữa, đến chỗ này với ta.”

Tô Sầm nhăn mày: “Nhưng A Phúc đã chuẩn bị sẵn rượu với đồ nhắm rồi.”

Vừa thốt khỏi miệng Tô Sầm đã hối hận, không ngoài dự đoán, Lý Thích nghiêng người nói với Kỳ Lâm phía sau: “Tô đại nhân tiếc rượu với đồ nhắm, ngươi đi giải quyết giúp Tô đại nhân cho cậu ấy bớt nhớ nhung.”

Kỳ Lâm ôm kiếm đáp “Vâng”.

Tô Sầm khóc không ra nước mắt, không cho cậu ăn thì thôi, còn bảo người khác đến nhà cậu ăn nữa, Đại Chu có còn vương pháp hay không?



Lúc này, mấy đại thần ngoài điện Hàm Nguyên chăm chăm nhìn bóng lưng Ninh Vương bước xuống lối đuôi rồng, Lại bộ Thượng thư Lý Quỳnh đi đầu, hỏi: “Không phải đã nói Dương Châu nằm trong tầm kiểm soát sao? Sao vẫn còn tấu sớ lọt ra nữa?”

Lại bộ Thị lang phẩy tay lắc đầu: “Ta cũng khó hiểu đây, lần trước đã để hắn tìm ra sơ hở gửi vài quyển sớ ra rồi, bây giờ đám Tiết Trực tăng cường phòng thủ, kiểm soát chặt chẽ trạm dịch trên đường đến kinh thành. Đừng nói là tấu sớ, cả con ruồi cũng không bay ra nổi Dương Châu, quyển sớ của Phong Nhất Minh đến tay Lý Thích bằng cách nào chứ?”

Lý Quỳnh híp mắt nhìn bóng lưng xuất trần kia, lạnh lùng nói: “Chúng ta bị Lý Thích chơi xỏ rồi.”

“Sao?”

“Hoàn toàn không có tấu sớ của Phong Nhất Minh gì hết, hắn ta bày ra quyển sớ đó hù chúng ta thôi.”

“Nhưng…” Gián nghị đại phu sửng sốt: “Sao hắn biết hôm nay chúng ta sẽ vạch tội Phong Nhất Minh?”

Lý Quỳnh tức tối nghiến răng: “Có gì mà lão cáo già đó không đoán được đâu.”

“Vậy giờ phải làm sao?”

“Cuống cái gì? Không phải Dương Châu vẫn trong tay chúng ta sao?” Lý Quỳnh thong thả bước xuống lối đuôi rồng: “Hắn ta tốn công vậy cũng chỉ để giữ Phong Nhất Minh lại, bây giờ cũng chỉ là về điểm xuất phát, một Phong Nhất Minh không làm được chuyện gì đâu. Cho dù hắn ta phái khâm sai xuống thật thì ở thành Dương Châu chúng ta một tay che trời cũng không gây được sóng gió gì.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.