Chương trước
Chương sau
Tô Sầm ước chừng cũng sắp đến giờ mới đốt hương, pha trà, không lâu sau cửa viện đã lạch cạch, Kỳ Lâm dẫn một người vào trong.

Chỉ thấy người nọ bị trói tay sau lưng, mắt bịt vải đen, có thể thấy không phải tự nguyện tới đây.

Tô Sầm gật đầu, Kỳ Lâm lẳng lặng lui xuống, trước khi đi còn đóng cửa giúp họ.

Khúc Linh Nhi đã đứng ngó nghiêng ngoài cửa hồi lâu, thấy Kỳ Lâm đi ra bèn sáp lại hỏi: “Ai vậy?”

Kỳ Lâm nhìn vào phòng, nhíu mày nói: “Cố nhân.”

Khúc Linh Nhi nhón chân nhòm vào trong: “Cố nhân? Cố nhân gì? Cố nhân của ai?”

Kỳ Lâm kéo Khúc Linh Nhi: “Về phòng đi, lát nữa có tiếng động gì cũng mặc kệ, cứ để mặc họ là được.”



Sắc trời tối dần, Tô Sầm mượn ánh nến quan sát người trước mắt. Còn trẻ tuổi như cậu đã lên đến chức Đại Lý Tự chính cũng không có mấy người, không ngờ trông người này cũng không lớn hơn cậu bao nhiêu, y mặc một tấm áo xanh, vóc dáng gần giống cậu, đôi mắt bị che khuất không thấy rõ song sắc mặt sáng ngời, sống mũi cao thẳng, thiết nghĩ đôi mắt kia cũng chẳng kém phần.

Mà phong thái của người này lại đáng khen hơn cả, không dưng bị bắt đến một nơi xa lạ mà y cũng chẳng sợ hãi, vẫn đứng thẳng lưng giữa phòng, hoàn toàn không có vẻ hoảng loạn.

Tô Sầm bước lên vài bước, ban đầu cậu định tháo khăn cho người nọ, nhưng đưa tay đến nửa chừng thì đổi ý, khẽ cọ ngón tay lên má người kia.

Người nọ sửng sốt, chần chừ một lát mới nhúc nhích.



Đó là một động tác rất thân mật.

Tô Sầm có thể cảm nhận được người kia lại gần mình hơn, làn da mịn màng cọ lên mu bàn tay mình.

Sau đó người nọ cất tiếng: “Vương gia?”

Quả nhiên là vậy.

Cậu cố ý đốt đàn hương, tuy mùi này không giống hẳn với Lý Thích nhưng có thêm mùi trà hỗ trợ, không phải người nhạy cảm với hương liệu hẳn sẽ không phân biệt được.

Kết quả vừa thử đã biết ngay.

Mọi chuyện lúc trước đều được chứng thực, Lý Thích không ngại ngần bịa một phong tấu chương tử hạch, ra sức bảo vệ Phong Nhất Minh trên triều; cậu vừa nhận ra gì đó đã bị Lý Thích cởi áo tháo đai, bảo cậu “đừng nghĩ nhiều”; thậm chí Ninh Dịch còn nhớ rõ Lý Thích từng đưa Phong Nhất Minh đến đó.

Thế nên đây là muốn cậu đi rửa oan giúp người tình cũ của hắn sao?

Lý Thích cũng rộng rãi thật, cũng không sợ cậu chơi xấu đổ hết tội cho Phong Nhất Minh.

Ác ý muốn trả đũa chợt bùng lên, Tô Sầm giữ nguyên bàn tay kia, tay còn lại vòng ra sau đầu cởi miếng vải giúp y.

Phong Nhất Minh híp mắt, đôi mắt này thật sự không tồi, thần thái hơn người, chỉ là sau khi nhìn rõ người trước mắt, vẻ mừng rỡ trong mắt y biến thành kinh ngạc, cuối cùng là thất vọng. Nhưng ngay sau đó y đã bình tĩnh lại, thong dong đứng thẳng dậy, rời mặt khỏi mu bàn tay Tô Sầm, thái độ tự nhiên không hề ngại ngùng.

Tô Sầm thu tay về, cười bảo: “Thành Dương Châu đúng là nơi tuyệt vời, không có bão cát hoành hành như Trường An, chẳng trách Phong đại nhân da dẻ mịn màng, thật đáng ngưỡng mộ.”

Phong Nhất Minh không đếm xỉa câu đùa của Tô Sầm, hỏi thẳng: “Vương gia đâu?”

“Vương gia trăm công ngàn việc, tất nhiên là ở kinh thành.”

“Thế Kỳ Lâm…” Phong Nhất Minh sửng sốt, sau đó nghiêm túc quan sát Tô Sầm, không khỏi cười tự giễu: “Vậy mà ngài ấy lại để thị vệ thân cận lại cho đại nhân.”

Y thủ tại Dương Châu ba năm, xoay xở nhiều bề, tìm đường sống giữa đường tơ kẽ tóc, cuối cùng vẫn không đổi được hắn đến đây nhìn y một lần.

Y hận Lý Thích bạc tình, lại không biết lúc này Tô Sầm cũng đang tức giận.



Nhị giáp Truyền lư, có học thức, có tướng mạo, xem ra là Lý Thích hảo món này. Ở đây có một Phong Nhất Minh rồi, nói không chừng chỗ nào đó còn có Vương Nhất Minh Lý Nhất Minh nữa, đúng là gió xuân thổi qua hoa nở khắp chốn.

Sau một hồi đối đầu, hai bên đều chống chất vết thương.

Nhưng hiển nhiên hai người đều là cao thủ tuyệt trần, vui buồn không tỏ ra mặt, vừa thầm mắng Lý Thích ngàn vạn lần, vừa cười nói vui vẻ.

Tô Sầm cởi trói giúp y, vừa hài lòng nhìn vết tụ máu bầm tím trên cổ tay y vừa nói: “Có điều sơ suất mong Phong đại nhân bỏ quá cho, làm vậy cũng là có nguyên do, giờ quanh Phong đại nhân toàn là tai mắt nên ta mới phải ra hạ sách này, âu cũng là để Phong đại nhân quay về dễ nói chuyện.”

Phong Nhất Minh hắng giọng: “Phiền đại nhân suy nghĩ chu toàn.”

“Không dám.” Tô Sầm cười nói: “Tại hạ Tô Sầm, hiện là Đại Lý Tự chính kiêm Tiển mã Ti Kinh Cục, nhận lệnh Vương gia đến điều tra hung án trên dịch đạo Dương Châu, mong Phong đại nhân chiếu cố nhiều hơn.”

“Tô đại nhân quá lời, ta nào dám nhận hai chữ “chiếu cố”.” Lời Phong Nhất Minh khách sáo là vậy, song trên mặt lại không có lấy vẻ khiêm nhường. Tuy y và Tô Sầm đều là tòng ngũ phẩm, nhưng quan kinh thành và quan địa phương vẫn có sự khác biệt nhất định, huống chi Tô Sầm là người được Lý Thích phái xuống điều tra, lý ra cao hơn Phong Nhất Minh một bậc, Phong Nhất Minh gặp Tô Sầm phải bái kiến. Nhưng Phong Nhất Minh lại coi như không biết, tự ngồi xuống nói tiếp: “Thiết nghĩ Tô đại nhân cũng rõ hoàn cảnh của ta rồi, bây giờ ta bị đám Tiết Trực giám sát rất chặt, chúng nắm rõ nhất cử nhất động của ta, e là không thể giúp gì cho Tô đại nhân.”

Tô Sầm thầm nghĩ ngươi không gây thêm phiền phức là ta tạ ơn trời đất rồi. Cậu rót cho y một chén trà, không khách sáo nữa mà nói thẳng: “Vậy nói về vụ án đi.”

Phong Nhất Minh nhíu mày xoay cổ tay, bực dọc nói: “Không phải ta đã nói hết trong sớ rồi à?”

Tô Sầm thầm trợn mắt, ngươi kể chuyện như đánh đố vậy, ai mà hiểu được? Cậu kiên nhẫn nói: “Người chết trên dịch đạo là người buôn muối lậu đúng không? Thế là ai muốn giết họ? Thương buôn muối quan hay… quan phủ?”

Phong Nhất Minh nhướng mày nhìn Tô Sầm: “Nếu là quan phủ thì sao? Đại nhân muốn làm gì?”

Tô Sầm nhíu mày, bất giác mím môi. Nếu đúng là quan phủ làm thì cậu cũng không thể làm gì chúng thật. Buôn muối lậu là phạm pháp, tuy quan phủ không thẩm tra xử lý đúng quy trình, nhưng dù có chứng thực được chuyện đó thì cùng lắm cũng chỉ phạt mấy tháng bổng lộc, chẳng nhằm nhò gì với họ.

Phong Nhất Minh khẽ cười, nói: “Không phải quan phủ, nhưng cũng không phải thương buôn muối quan, kẻ giết chúng hẳn là sát thủ được huấn luyện, thủ đoạn lão luyện, một nhát trí mạng. Vả lại những người chết đều không phải hạng tép riu mà con buôn lớn, trong tay người nào cũng có vô vàn nội tuyến, họ chết rồi, người bên dưới không lấy được muối tự nhiên sẽ giải tán. Đám sát thủ kia chọn người rất chuẩn, hẳn là có người cung cấp tình báo.”

Tô Sầm nhíu mày suy nghĩ: “Ám Môn?”

Ngay khi tiếp xúc với vụ án này cậu đã lờ mờ cảm thấy chuyện này không đơn giản, cậu luôn cảm giác có thế lực nào đó đang đứng sau thúc đẩy chuyện này, hơn nữa không chỉ Dương Châu mà đã chạm đến cả kinh thành.

Phong Nhất Minh mỉm cười, không rõ là tự giễu hay hụt hẫng: “Cả Ám Môn ngài ấy cũng nói cho đại nhân rồi.”

Tô Sầm bỏ ngoài tai ý tứ trong câu nói của y, nói tiếp: “Sinh Môn cầu tài, Đỗ Môn làm quan, Kinh Môn phụ trách ám sát, quả nhiên là Ám Môn đã chen chân vào cuộc chiến muối quan, muối lậu. Nước ở thành Dương Châu không nông chút nào.”



Phong Nhất Minh nói: “Đám Tiết Trực chỉ là mấy con bọ vo ve quanh mùi tiền thôi, Ám Môn còn chẳng thèm để chúng vào mắt. Ban đầu chúng chỉ nhận tiền của thương buôn muối quan dẹp bớt người buôn lậu, sau thấy chuyện lớn dần lại sợ rước họa vào thân, lúc ấy mới phong tỏa tin tức, thu dọn hậu quả. Người thật sự qua lại với Ám Môn hẳn là trong đám buôn muối quan.”

“Thương buôn muối quan…” Tô Sầm ngẫm nghĩ: “Là hai nhà Uông, Giả?”

“Nghe ngóng kĩ càng đấy.” Phong Nhất Minh nói: “Nhưng người cần chú ý nhất là một kẻ tên Hà Kiêu.”

“Hà Kiêu là ai?”

Phong Nhất Minh nhướng mày: “Không phải chuyện gì đại nhân cũng biết sao?”

Tô Sầm trợn mắt: “Nói hay không tùy đại nhân.”

“Ba năm trước, lão gia nhà họ Uông gióng trống khua chiêng khắp thành Dương Châu kén rể cho con gái lớn, chọn tới chọn lui cuối cùng lại chọn một thư sinh không đỗ đạt – thư sinh ấy chính là Hà Kiêu.”

Tô Sầm gật đầu, hóa ra là người ở rể của nhà họ Uông mà Vương Nhị nói.

Phong Nhất Minh nói tiếp: “Hà Kiêu này học hành không tới đâu lại là một tay buôn bán già đời. Sở dĩ giá muối ở thành Dương Châu đôn lên khó tin đến vậy đều là do một tay tên Hà Kiêu này gây ra cả. Ba năm trước hai nhà Uông, Giả vẫn còn như nước với lửa, hai nhà đối đầu nên giá muối vẫn còn cân bằng, sau khi Hà Kiêu này đến, không biết gã dùng cách gì mà hai nhà lại giao hảo trở lại, cùng tăng giá muối. Quan phủ mở đường, Ám Môn hỗ trợ, không việc gì không liên quan đến Hà Kiêu này.”

Tô Sầm nghe xong lại không hề lo lắng, chỉ khẽ cười, nói: “Người này có thể điều động Ám Môn giúp mình, tất nhiên là có quan hệ mật thiết với Ám Môn. Nếu ta có thể tìm được chứng cứ thương buôn muối quan cấu kết với Ám Môn, đó chính là đại tội mưu nghịch, đủ để chúng phải nộp lệnh Xác Diêm lại. Chỉ cần những thương buôn lớn chịu trả, những kẻ còn lại cũng sẽ biết điều giao theo.”

“Nghĩ thì dễ lắm.” Phong Nhất Minh cười khẩy: “Nếu dễ vậy ta còn đợi đến bây giờ sao?”

Tô Sầm nhìn y: Tại ngươi ngốc đó. Phong Nhất Minh vờ như không thấy, nhìn Tô Sầm cười đầy ẩn ý: “À, quên chưa nói với Tô đại nhân, Hà Kiêu này có quan hệ thân thiết với Tô chưởng quỹ bên hiệu trà Dục Thái lắm đấy, hay là trước khi Tô đại nhân ra tay nói trước với huynh trưởng trong nhà một tiếng đi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.