“Sao vậy?” Tô Sầm sửng sốt, cười bảo: “Yên tâm, Kỳ ca ca của cậu không tìm được chỗ này đâu.”
“Không phải.” Khúc Linh Nhi nhíu mày.
“Vậy là hoa khôi này không hợp khẩu vị sao?”
“Cũng không phải.” Khúc Linh Nhi lắc đầu: “Tô ca ca, có lẽ trên thuyền này có nguy hiểm, chúng ta về thì hơn.”
“Nguy hiểm?” Tô Sầm nhíu mày, lát sau mới hỏi: “Là tôi có nguy hiểm… hay cậu có nguy hiểm?”
“Tôi thấy con thuyền này không đơn giản, Tô ca ca nghe tôi đi, chúng ta về thôi.”
Tô Sầm nhíu mày suy nghĩ: “Có phải trên này có người quen của cậu không?”
Thấy Khúc Linh Nhi im lặng, Tô Sầm thầm hiểu, cậu nhẹ nhàng vỗ vai Khúc Linh Nhi: “Cậu về trọ đợi tôi vậy, tôi phải đi theo một người, cậu yên tâm, họ không nhận ra tôi, tôi không sao đâu.”
“Nhất định phải đi sao?”
Tô Sầm gật đầu: “Nhất định phải đi.”
Tô Sầm bước lên thuyền ngay trước khi rút ván, thuyền hoa kẽo kẹt rời bờ, chạy dần ra giữa sông. Khúc Linh Nhi cắn răng nhón chân, cuối cùng đạp lên mặt nước phi thân lên thuyền, y nhìn Tô Sầm, thở dài: “Tô ca ca, ta đi theo huynh.”
Tô Sầm cau mày: “Không sợ có người nhận ra sao?”
Khúc Linh Nhi gượng cười: “Là người quen cũ, không phải kẻ địch.”
…
Thuyền hoa cao ba tầng, men theo mái nhà là từng chiếc đèn lồng đỏ rực, chiếu cả con thuyền sáng như ban ngày. Ánh nến hòa cùng vầng sáng long lanh hắt lên từ mặt nước, mười dặm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-an-thai-binh/2535455/quyen-3-chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.