Mùa đông mau tối trời, Khúc Linh Nhi tựa lên cửa sổ ngẩn ngơ nhìn gốc ngọc lan trụi lá trong sân, nắng chiều hắt lên tô điểm cho khuôn mặt tái nhợt của y.
Y nằm trên giường nửa tháng, suýt nữa Tô Sầm đã chôn hết đống dược liệu quý giá kia, chỉ riêng cặn thuốc y từng uống đã chất đến nửa thước dưới gốc ngọc lan, có thể đoán được sang năm chắc chắn cây hoa này sẽ sum suê lắm.
Mãi đến giờ mới được ân chuẩn xuống giường, y chỉ muốn cách chiếc giường kia càng xa càng tốt.
Nửa tháng này y đã gặp hết tất cả những người ở nhà họ Tô rồi, thậm chí cả Ninh Vương tôn quý cũng đến đây một lần… dù là người ta đến tìm Tô ca ca, thế nhưng người kia lại không qua thăm y một lần nào.
Có lẽ… suy cho cùng vẫn không phải người chung đường.
Trong sân có một con chim không biết đáp xuống từ lúc nào, đang đậu trên cành ngọc lan, lông của nó xám trắng lẫn lộn, trên đỉnh đầu còn có một nhúm đỏ, trông dễ thương vô cùng.
Khúc Linh Nhi về phòng lấy một chiếc bánh hạnh nhân ra, cấu một ít vụn đặt lên bệ cửa sổ. Giờ là tháng Chạp lạnh lẽo, ngũ cốc chẳng còn, con chim này trôi dạt bên ngoài cũng không dễ dàng gì.
Con chim kia chần chừ trên cây một lát, cuối cùng vẫn vỗ cách đáp xuống mổ vụn bánh.
Con chim này không sợ người chút nào, thấy Khúc Linh Nhi đặt miếng bánh lên tay, nó cũng chỉ nghiêng đầu nhìn một chốc rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-an-thai-binh/2535427/quyen-3-chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.