Khi Tô Sầm nguôi cơn đau đã là gần sáng, men rượu trong người bay hết, chất độc cũng đi theo.
Kỳ Lâm trình lại: “Dùng hết một lượt khổ hình rồi, hắn ta kiên quyết là đã đưa thuốc giải cho Tô đại nhân, chẳng qua Tô đại nhân không ăn.”
“Thuốc giải… trong đồ ăn…” Tô Sầm yếu ớt tựa vào lòng Lý Thích, cằm cậu đã được nối lại, chẳng qua vẫn không dám nói to vì sợ đau, song vẫn không quên nhấn mạnh: “Em… không ăn đâu…”
Bảo cậu ăn thức ăn được trộn chung với tóc và giòi bọ, cậu thà chết thêm lần nữa còn hơn.
“Được, không ăn.” Thấy chất độc trong cơ thể Tô Sầm đã gần sạch hết, Lý Thích không ép buộc, lại hỏi Kỳ Lâm: “Nếu không có thuốc giải thì thuốc độc còn không?”
Kỳ Lâm chần chừ một lát, gật đầu: “Còn.”
“Đợi thuốc giải trong người Tống Phàm hết tác dụng thì trút thuốc độc, để đống đồ ăn kia trước mặt hắn, thuốc hết tác dụng lại cho uống tiếp.” Lý Thích cúi đầu nhìn người trong lòng, thờ ơ dặn Kỳ Lâm: “Ta muốn xem xem thuốc giải hết trước hay thuốc độc hết trước.”
Kỳ Lâm rùng mình, dày vò như vậy mấy lần e là thuốc giải thuốc độc vẫn còn, người đã đi trước, không dám thể hiện gì ra mặt, hắn nhận lệnh lui xuống.
Lý Thích gọi người hầu vào lau rửa cho Tô Sầm, thay y phục mới rồi bế người về phòng mình… Giường cậu lộn xộn ướt sũng mồ hôi thế này rồi, không ngủ được nữa.
Đau đớn một ngày một đêm bây giờ mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-an-thai-binh/2534977/quyen-5-chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.