Chương trước
Chương sau
Sau khi trụ trì viên tịch, tăng nhân trong chùa phải tụng kinh suốt ba ngày rồi mới được tắm rửa thay đồ, đóng các hỏa táng. Lý Thích và mọi người dâng hương cho trụ trì vào ngày thứ hai rồi xuống núi trước.

Về cung Hưng Khánh nghỉ ngơi một lát, Tô Sầm tắm rửa thay đồ trước rồi sai nhà bếp làm mấy món mặn bưng đến phòng Lý Thích, hai người vừa ăn vừa nói chuyện, tổng hợp lại chuyện đêm qua là có thể đoán được đại khái.

Nửa năm trước Tống Phàm giết phu xe ở đình Vãn Tình, bắt cóc Hoàng Uyển Nhi rồi giấu người trong chùa Thảo Đường. Muốn giấu một người ở trong chùa, cơm nước hằng ngày còn có người canh gác thì một mình Tống Phàm không thể làm được, chắc chắn trụ trì Tuệ Không cũng biết chuyện, thậm chí là đã thông đồng hết với Tống Phàm. Họ diễn một màn kịch che mắt tất cả, Tống Phàm giả vờ bị bắt, trụ trì Tuệ Không đưa Tống Phàm xuống giếng trước mặt mọi người, sau đó âm thầm đổi thành Hoàng Uyển Nhi. Các hòa thượng trong chùa không hề hay biết, vậy nên mới nghĩ người bị nhốt dưới giếng là Tống Phàm mà không hay đã bị tráo sang Hoàng Uyển Nhi.

“Giải thích vậy cũng hiểu được rồi, nhưng vẫn còn vài chỗ đáng ngờ.” Tô Sầm cắn đũa nhíu mày: “Thứ nhất là tại sao Tống Phàm bắt cóc Hoàng Uyển Nhi? Nếu là vì hắn đã làm nhục nàng thì cũng không cần phải phí sức giấu đi như vậy, thậm chí với Tống Phàm thì không phải giết đi còn nhẹ việc hơn sao? Hai là trụ trì Tuệ Không là người xuất gia, tại sao lại giúp Tống Phàm làm việc này? Còn nữa, người áo đen muốn giết trụ trì đêm qua là ai, hay nguyên nhân trụ trì Tuệ Không tự sát là gì?”

Lý Thích gắp một con tôm nõn vào bát Tô Sầm: “Ta không biết Tống Phàm bắt cóc Hoàng Uyển Nhi làm gì, nhưng về Tuệ Không thì có thể đoán được đôi chút.”

“Ồ?” Tô Sầm nhìn lên, cười hỏi: “Vương gia có cao kiến gì?”

Lý Thích chạm đũa, ý bảo cậu vừa ăn vừa nghe. Cả bữa cơm Tô Sầm chỉ mải nói, chưa gắp được mấy lần.

Thấy cậu bắt đầu ăn, Lý Thích mới nói: “Trong kinh Phật có một câu chuyện về Phật Thích Ca giết một tên cướp cứu năm trăm người. Câu chuyện kể rằng trong lúc tu hành có một kiếp Phật Thích Ca đầu thai làm thương nhân, ngồi chung thuyền với năm trăm thương nhân khác, trên thuyền đó có một tên cướp lẻn vào muốn hại người trên thuyền. Phật Thích Ca nằm mộng biết được mục đích của tên cướp, nhưng lại không biết làm gì. Nếu nói cho các thương nhân khác thì chắc chắn họ sẽ giết tên cướp, năm trăm người kia sẽ dính máu trên tay cùng xuống địa ngục. Nhưng nếu không làm gì thì tên cướp kia sẽ giết hại thương nhân, cũng sẽ bị đày xuống địa ngục Vô Gián. Cuối cùng Phật Thích Ca quyết định tự tay giết tên cướp, tự gánh chịu báo ứng bị đày xuống địa ngục. Đây cũng chính là ‘Ta không xuống địa ngục thì ai xuống địa ngục’.”

“Là câu cuối cùng trụ trì Tuệ Không để lại.”

Lý Thích gật đầu.

Tô Sầm lại bắt đầu cắn đũa: “Trụ trì Tuệ Không giam cầm Hoàng Uyển Nhi, cứ tạm cho Hoàng Uyển Nhi là ‘tên cướp’ kia đi, thế năm trăm thương nhân kia là chỉ ai?”

Lý Thích khẽ gõ tay lên bàn, một lát sau mới nói: “Chúng sinh.”

Tô Sầm hiểu ra: “Đúng rồi, trụ trì Tuệ Không là người giác ngộ hoàn toàn, tự nguyện chịu luân hồi ác quả cứu chúng sinh. Nhưng một cô nương chưa xuất giá như Hoàng Uyển Nhi sao lại chống lại chúng sinh? Tống Phàm đóng vai trò gì trong đây?”

Lý Thích nhíu mày, gắp thêm vào bát Tô Sầm: “Không nghĩ ra thì ăn trước đã.”



Tô Sầm sửng sốt, giờ mới nhận ra thức ăn Lý Thích gắp cho đã chồng thành núi trong bát mình rồi. Tật xấu cứ suy nghĩ là quên cả làm việc khác của cậu phải sửa đi thôi, không thể cứ phá án lại khiến mình chết đói được.

Quả quyết bỏ đũa luôn, cậu thò tay bốc một miếng sườn cho lên miệng gặm.

Lý Thích hỏi: “Em định xử lý Hoàng Uyển Nhi thế nào?”

“Còn xử lý sao được nữa, gọi nhà họ Hoàng đến đón về thôi.” Tô Sầm vừa ăn vừa nói: “Em cũng đâu thể nuôi mãi được, bụng to vậy rồi, sinh ra tính cho ai đây?”

“Nhưng cô ta thì thích em lắm.”

Từ khi trở về, Hoàng Uyển Nhi không chịu nhận ai, chỉ quấn lấy Tô Sầm không chịu rời, bây giờ cũng là phải dỗ cho ngủ trước rồi mới trốn đi được.

“Chắc tại em dễ mến đó.” Tô Sầm nhướng mày cười với hắn: “Không phải ai đó cũng thích em lắm à?”

Lý Thích nhìn người đối diện mi mắt ngậm cười, môi đỏ răng sáng, cuối cùng cũng gật đầu: “Đúng là rất đáng yêu.”

Tô Sầm cười tươi rói, gặm thêm hai miếng sườn rồi liếm nước tương trên tay, mặt mày thỏa mãn. Đúng là không sống nổi trong chùa mà, cà rốt rau cải sao mà no cho được, trụ trì Tuệ Không còn bảo cậu có quan hệ sâu xa với cửa Phật nữa, chỉ riêng chuyện đồ ăn thôi đã không có chuyện cậu quay lại lần hai rồi.

“Bầy giờ Hoàng Uyển Nhi thế này thôi, thật ra nàng cũng thông minh lắm.” Tô Sầm thỏa mãn xoa cái bụng hơi gồ lên: “Lúc đầu mới vào chùa nàng còn biết lấy hoa tai ra tỏ rõ thân phận, chỉ tiếc là người nhận hoa tai lại là kẻ đầu gỗ, đã thế còn có ý đồ xấu. Nhưng cũng may ở hắn có lòng tham, biết mang hoa tai đi cầm, nếu không em cũng không biết đường tìm đến chùa Thảo Đường.”

Lý Thích cũng đã no, hắn cầm khăn lên lau tay: “Phàm chuyện gì cũng có nhân quả.”

Tô Sầm cười tít mắt: “Sao mới đi chùa một chuyến mà ngài chuyển sang tu tập rồi, nói chuyện sặc mùi hòa thượng.”

Lý Thích kéo người ôm vào lòng, một tay đã không chịu ngoan thò vào trong áo: “Thế em thấy hành động của ta có mùi hòa thượng không?”



Hôm sau, Tô Sầm thu xếp cho Hoàng Uyển Nhi rồi đưa về nhà họ Hoàng. Hôm nay Hoàng Uyển Nhi đã tỉnh táo hơn nhiều, bắt đầu học theo Khúc Linh Nhi gọi cậu là “Tô ca ca” rồi.

Vào đến nhà, Hoàng Uyển Nhi lại ổn hơn, nàng nhận ra cha, anh, vừa mới cất tiếng nước mắt đã rơi lã chã.

Người nhà họ Hoàng ôm nhau khóc. Ban đầu Tô Sầm còn nghĩ Hoàng Đình không quan tâm cô con gái này, không ngờ lão lại là người khóc đau lòng nhất, Hoàng Uyển Nhi đã nín rồi mà lão vẫn chưa bình tĩnh lại được, cuối cùng phải để Hoàng Miễn tiếp đón Tô Sầm thay.

“Tô huynh chê cười rồi.” Hoàng Miễn khóc đỏ cả mắt, nhưng biểu cảm lại vui mừng: “Ơn cứu mạng em nhà không biết lấy gì đền đáp, nhà họ Hoàng tôi nợ Tô huynh một mạng.”

“Hoàng huynh nói quá.” Tô Sầm không thể nói mình cố ý điều tra được, chỉ bảo trên đường du xuân vô tình bắt gặp, sợ nhà họ Hoàng trút giận lên chùa Thảo Đường nên cũng không nói là họ nhốt Hoàng Uyển Nhi, chỉ bảo là được nhà chùa thu nhận.

Đằng nào về sau họ cũng sẽ hỏi chuyện nàng, đúng sai phải trái họ tự biết cân nhắc, Tô Sầm không muốn nói nhiều.

“Cô nương đang mang thai…” Đáng lẽ Tô Sầm cũng không tiện nhúng tay vào chuyện nhà người ta, nhưng sợ nhà họ Hoàng giận Tống Phàm lây sang đứa bé, bèn nói: “Đứa bé là vô tội.”

“Tôi sẽ để Uyển Nhi sinh ra rồi nuôi như con mình.” Hoàng Miễn siết nắm tay đấm xuống bàn: “Nhưng nhà họ Hoàng tôi không ham mối hôn sự với phủ Định An Hầu nữa, sau này tôi sẽ đến xin từ hôn, không qua lại với nhà họ Tống nữa.”



Tô Sầm không muốn nói gì thêm, gật đầu: “Thế cũng tốt.”

Hoàng Miễn muốn mời Tô Sầm ở lại dùng bữa cơm, nhưng Tô Sầm nghĩ nhà họ đã lâu mới đoàn tụ, mình vẫn chưa không biết ý tới vậy, bèn cương quyết cáo từ.

Hôm sau Hoàng Miễn tự đến thăm nhà, tặng biết bao nhiêu quà, Tô Sầm không từ chối được đành phải nhận.

Hôm sau, Tô Sầm lại chọn mấy món đồ tốt mang đến cung Hưng Khánh cho Lý Thích. Tuy cũng biết Lý Thích không để mắt đến mấy thứ cỏn con này, nhưng chuyện này Lý Thích cũng góp công không ít, cậu không thể giành hết công lao được, ít ra cũng phải làm cho có ý.

Gặp Kỳ Lâm trên đường, thấy hắn đeo vòng phật châu, cậu hỏi: “Giờ Kỳ thị vệ cũng tin Phật à?”

Kỳ Lâm giơ tay lên nhìn: “Linh Nhi cho, y nói là mua dưới chân núi ở chùa Thảo Đường, ai cũng có.” Sau đó nhướng mày nhìn Tô Sầm: “Sao thế, Tô đại nhân không có?”

Ta có cái rắm!

Bấy giờ Tô Sầm mới nhớ ra. Lúc trước khi cậu cứu người, Khúc Linh Nhi đã chẳng giúp thì thôi, còn đứng trên cá cược với người khác, thắng từng hạt phật châu từ trên chuỗi tràng hạt của người ta. Mấy hạt châu này được các hòa thượng vê hằng ngày, tròn trịa bóng loáng, lớp dầu bên trên cũng dày, được gia trì cực nhiều, mấy thứ rẻ tiền dưới chân núi sao mà so được.

Nghĩ xong, cậu âm thầm trợn mắt, lấy cậu ra cược thì thôi, giờ còn khoe tận mặt cậu nữa.



Gặp Lý Thích, lấy đồ ra, Tô Sầm bỗng cảm thấy mình cực kỳ dung tục. Góp nhiều tiền hương khói như vậy sao không học Khúc Linh Nhi lấy ít đồ về chứ, cầm hai quyển sách kinh về cũng được mà.

… “Tâm Kinh” thì thôi.

May mà Lý Thích cũng không để ý, gật đầu nhận lấy.

Thời tiết ngày một nóng lên, Lý Thích kê một chậu lan vào trong chỗ râm, sau đó lấy khăn thong thả lau lá, tiện hỏi mấy câu về Hoàng Uyển Nhi.

Ninh Vương trăm công ngàn việc, nhưng vẫn tự mình chăm sóc mấy chậu hoa này. Quả là loài hoa thanh cao phải để người thanh cao chăm sóc, ban đầu mấy chậu qua này ở chỗ cậu sống chết không chịu nở, giờ đi theo Lý Thích lại nở cả một năm bốn mùa.

Mà nghĩ cũng phải, mấy chậu hoa này loài nào thích nắng loài nào thích râm, loài nào thích khô loài nào thích nước cậu đều dốt đặc, ngày nào cũng mang hết ra phơi nắng, tưới cùng một lượng nước, chúng không chết đã là nể mặt lắm rồi.

Tô Sầm muốn giúp đỡ lại không biết bắt tay từ đâu, bèn học theo Lý Thích cầm khăn lên lau lá.

Lý Thích hỏi: “Nhà họ Hoàng có định truy cứu Tống Phàm không?”

Tô Sầm lắc đầu: “Phủ Định An Hầu có đan thư thiết quyển, không làm gì được hắn, vả lại nhà họ Hoàng luôn có tâm thế muốn yên chuyện, giờ người đã về rồi, coi như ăn bồ hòn vậy, chấp nhận thôi.”

“Đan thư thiết quyển có thể bảo vệ hắn, nhưng không phải không làm gì được.”

“Hả?” Tô Sầm ngẩng đầu.



“Không thể phạt thì không được thưởng chắc.”

Tô Sầm nhíu mày: “Thưởng thứ gì?”

“Nếu Hoàng Uyển Nhi đã về rồi.” Lý Thích mỉm cười: “Vậy thưởng một mối hôn sự đi.”

“Ban hôn?” Tô Sầm sửng sốt: “Nhưng nhà họ Hoàng quyết định từ hôn rồi mà.”

“Với tình hình bây giờ của Hoàng Uyển Nhi, em nghĩ họ còn lựa chọn nào tốt hơn à?”

Thật ra Tô Sầm cũng biết Hoàng Uyển Nhi mất tích nửa năm, giờ về lại có thai, đúng là sau này khó tìm nhà chồng tốt. Vả lại đứa bé đó cũng là của Tống Phàm, Hoàng Uyển Nhi qua làm chủ mẫu Hầu phủ, sau này đứa bé sẽ thành tiểu hầu gia mới của phủ Định An Hầu, có thể thừa kế đan thư thiết quyển, đúng là kết cục tốt nhất cho hai mẹ con. truyện ngôn tình

Tô Sầm vẫn còn lo lắng: “Lỡ Tống Phàm không tốt với mẹ con họ thì sao?”

“Thiên tử ban hôn đâu phải trò đùa, vả lại…” Lý Thích thong thả nói: “Em nghĩ Tống Phàm chịu cưới Hoàng Uyển Nhi thật sao?”

Tô Sầm nhíu mày, nếu đúng là Thiên tử ban hôn thì Tống Phàm còn có lý do gì từ hôn được nữa? Tuy là vậy, nhưng cậu cũng không nghĩ Tống Phàm sẽ chịu cưới Hoàng Uyển Nhi, nói ra thì cậu cũng không biết tại sao, nhưng cậu cảm giác nếu được ban hôn, Tống Phàm sẽ khó xử hơn nhà họ Hoàng nhiều.

“Tử Húc.” Lý Thích bỗng gọi cậu.

Tô Sầm hoàn hồn: “Sao ạ?”

Lý Thích trầm giọng: “Đừng lau nữa.”

Thấy mặt Lý Thích sầm xuống, Tô Sầm thót tim.

Quả nhiên vừa nhìn xuống đất, một chậu lan sắp trọc trong tay cậu rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.