Chương trước
Chương sau
Lý Thích vẫn như mọi ngày, vươn bàn tay đeo nhẫn ban chỉ về phía cậu, cất tiếng: “Lại đây.”

Chỉ mấy bậc thang mà Tô Sầm cảm giác mình đi rất lâu, ánh nắng ấm áp, tiếng ve xa xôi, cậu bước lên những vệt nắng xuyên qua kẽ lá chiếu xuống, trèo đèo lội suối đưa mình vào bàn tay kia.



Vừa vào tẩm cung Lý Thích đã đè người lên cửa, vội vã lột da rút xương, nuốt người vào bụng.

Không có dây dưa, không có bi thương, Lý Thích xách đao vào thẳng.

Cơn đau ập xuống chạy dọc trên xương sống, Tô Sầm rùng mình vì đau, cậu thở hắt ra, nhưng vừa lấy lại hơi đã nói: “Lại đi!”

Lý Thích hơi rút ra ngoài, sau đó siết chặt vòng eo gầy đến phá tướng, dồn sức đâm vào lần nữa.

Nước mắt Tô Sầm tức khắc trào ra, đau đớn kinh khủng, nhưng cậu lại thấy vẫn có thể đau thêm chút nữa, như vậy mới có thể in vào cơ thể cậu, để mỗi lần nhớ lại những ngày này cậu đều chạm tới được cái đau ấy, nhấm nuốt hết lần này đến lần khác, cảm nhận vị ngọt tràn ra từ trong đau đớn tột cùng.

Cậu khóc xin, khàn giọng xin, đến cuối cùng đầu óc mơ màng rồi vẫn đang cầu xin.

Mà Lý Thích thì chiều theo tất cả.

Tô Sầm choàng tỉnh giữa cơn mê lần này sang lần khác, co giật, run rẩy, nhìn đôi mắt như muốn nhấn chìm cậu qua nước mắt mơ hồ. Cậu cảm thấy mình sắp chết, không chết dưới vách núi, không chết trong cơn lũ, mà chết trên giường Lý Thích.

Hình như thế cũng tốt.

Một cuộc gi@o hoan mà như vật lộn, như chém giết, phóng thích trong vui sướng thỏa thuê, cướp đoạt mà không gì lo nghĩ, hai người như con thú bị vây trong khốn cảnh, chỉ muốn chết trong mộng đẹp hôm nay, chẳng mong say sống mai này.

Có một chuyện may mắn, là – mất đi, rồi có lại.



Trời vừa sáng, Lý Thích sai người vào thay chăn giường, tự tay tắm rửa thay đồ cho cậu, đến khi tắm sạch sẽ bế lên giường, người trong lòng đã thiếp đi rồi.

Lý Thích nhéo khuôn cằm hơi nhọn: “Muốn nữa không?”

Tô Sầm đã mơ màng, chỉ nhíu mày nức nở một tiếng, không đáp lại.

Lý Thích ghé vào tai cậu, dụ dỗ: “Nói em muốn nữa.”

Tô Sầm vô thức cắn chặt răng, nhưng giọng nói trầm thấp kia quá mê hoặc, cậu chưa kịp nghĩ kĩ, cổ họng đã quyết định trước: “Muốn nữa…”

Lý Thích khẽ cười, nhốt người đang vô thức muốn chạy dưới thân, tiếp tục không nghỉ.



Ba ngày ròng rã, hai người nhốt mình trong phòng, không biết ngày đêm, không phải đang hôn mê thì là đang gi@o hoan.

Sáng sớm ngày thứ tư, Tô Sầm tỉnh lại trong vòng tay người nọ, cậu vật lộn hôn đến lúc người kia tỉnh dậy, mấy hôm nay Lý Thích ngủ ngon, hắn nhíu mày ấn cậu xuống ngực: “Đừng nghịch.”

“Em đói rồi.” Tô Sầm há miệng cắn yết hầu người kia.

Lý Thích nhắm mắt đáp: “Muốn ăn gì bảo Kỳ Lâm mang vào.”

Tô Sầm xòe tay ra nghĩ: “Muốn ăn thịt viên gạch cua, canh uyên ương phỉ thúy, thịt chần măng, lươn xào mộc nhĩ trắng.”

Lý Thích bật cười, cũng tỉnh, hắn vỗ lên mông người nọ: “Nghịch ngợm.”

Đây là Từ Châu, còn là Từ Châu vừa qua nạn lũ, không phải cung Hưng Khánh.

Tô Sầm lại nghĩ tiếp: “Thế thì một bát mì rau vậy.”

Sai người đi làm, Tô Sầm lại nằm bò lên ngực Lý Thích: “Có phải nên làm việc rồi không?”

Mấy hôm nay hai người như phát điên chỉ nghe theo bản năng cơ thể, bao nhiêu lời ngon tiếng ngọt, thậm chí là lời lẽ d@m d*c đều nói hết, chỉ tuyệt không nhắc đến những chuyện xảy ra vài ngày trước chữ nào.

Có những việc nói một hai câu thì không rõ, cũng có những việc không cần phải nói, chỉ một ánh nhìn là cả hai đã hiểu.

Tô Sầm nói: “Em có món nợ muốn tỉnh sổ với vài người.”

Lý Thích rũ mắt nhìn người bên cạnh, khẽ cười: “Khéo thật, ta cũng có.”



Lương Phương sợ hãi chờ bên ngoài ba ngày, ngày nào cũng đi qua đi lại trước cửa phòng Lý Thích, thầm nghĩ: Toi rồi, toi rồi, thứ yêu tinh hại nước hại dân gì thế này? Vừa mới đến Vương gia đã không màng việc nước nữa. Đã thế lão còn đắc tội người ta, nhỡ đâu đó là kẻ thù dai, ưa thì thầm bên gối, lão có trăm cái miệng cũng vô dụng.

Nào ngờ không đợi lão ta ôm cây đợi thỏ, Tô Sầm đã tìm đến lão trước.

Khi Lương Phương được gọi vào thư phòng thì Tô Sầm đang ngồi sau bàn, ngấu nghiến bát mì rau của cậu, bát mì đó nom lớn hơn cả mặt cậu, còn Ninh Vương thì ngồi trên bàn nhỏ bên cạnh, yêu chiều nhìn ngắm.

Hồng nhan họa thủy, đúng là hồng nhan họa thủy! Lương Phương thầm nghĩ, nào có chuyện để cho tình phu ngồi lên ghế chính, còn Vương gia thì ngồi cạnh chứ?

Đúng lúc này Tô Sầm ngẩng đầu lên, mỉm cười với lão: “Lương đại nhân ngồi trước đi, ta ăn nốt mấy miếng.”

Lương Phương đứng đực ra, tức giận trợn mắt nhìn Tô Sầm, nói sao lão cũng là mệnh quan triều đình thực thụ, một nam sủng sao có thể chỉ tay năm ngón với lão!

Lý Thích quay sang nhìn Lương Phương, tưởng lão không dám ngồi, bèn nói: “Tử Húc đã bảo ngồi thì cứ ngồi đi.”

Lương Phương lại thầm mắng một câu “thấy sắc mờ mắt”, rồi bất đắc dĩ ngồi xuống.

Tô Sầm uống canh sâu mấy ngày càng cảm nhận sâu sắc thức ăn quý giá, ăn hết mì xong cậu còn húp sạch nước, nếu không phải Lý Thích ngồi đây cậu còn có thể li3m cả bát nữa. Chưa đã cơn thèm bỏ bát xuống, rồi cười với Lương Phương: “Lương đại nhân phải đợi lâu rồi.”

Lý Thích đứng dậy ra chỗ Tô Sầm, rút khăn lau miệng giúp cậu, hỏi: “No chưa?”

Tô Sầm tươi cười nhìn hắn, nói: “Lương đại nhân nhìn kia kìa.”

Lương Phương “hừ” một tiếng, nghĩ: Cậy sủng mà kiêu!

Lý Thích đứng sau lưng Tô Sầm, một tay trượt xuống sau gáy cậu làm Tô Sầm rùng mình.

Bây giờ Lý Thích không cần tiến vào, chỉ cần đặt một tay lên người cậu thôi là cậu đã có thể nhớ lại cảm xúc mất hồn kia, như thể đã quen mùi biết vị, tức thì lại có phản ứng.

Tô Sầm oán trách lườm hắn, nhưng chỉ thấy tay người nọ không chịu ngoan, ngoài mặt lại rất nghiêm chỉnh, nói với Lương Phương: “Hôm nay là Tô đại nhân gọi ngươi đến, Tô đại nhân là chủ thẩm, ta không ôm đồm làm gì nhưng cũng đến xem cho vui, Lương đại nhân không ngại chứ?”

Lương đại nhân trên dưới năm mươi, tai không điếc mắt không hoa, nhíu mày suy nghĩ một giây đã bắt được trọng điểm trong lời Lý Thích: “Tô đại nhân?”

Tô Sầm biết Lý Thích đang giữ thể diện cho cậu, nói sao đối phương cũng là Thứ sử một châu, rất có uy danh trong lòng dân chúng Từ Châu, hắn sợ cậu bị người ta chèn ép. Tô Sầm cảm kích cười với hắn, rồi quay lại nói với Lương Phương: “Quên chưa giới thiệu với Lương đại nhân, tại hạ là Đại Lý Thiếu Khanh Tô Sầm, phụng chỉ bệ hạ tuần tra thay trời, điều tra rõ việc Từ Châu vỡ đê.”

“Đại Lý Thiếu Khanh…” Lương Phương thót tim, thứ yêu tinh này không chỉ yêu thuật cao siêu mà còn làm quan to hơn cả lão, e là lần này lão phải chịu thiệt rồi.

Tô Sầm hỏi: “Lương đại nhân thấy sao về ba tội lớn ta nói đến hôm đó?”

Lương Phương “hừ” một tiếng: “Không biết gì hết!”

Tô Sầm đứng dậy chắp tay với lão ta: “Hôm đó ta quá nôn nóng, chưa biết rõ tình huống ra sao đã đụng chạm đến Lương đại nhân, ta xin tạ lỗi với Lương đại nhân trước.”

Lễ trước binh sau, sau đó cậu nói: “Nay chúng ta có thể bình tĩnh ngồi lại trò chuyện rõ ràng rồi, kính mong Lương đại nhân phối hợp, đừng làm khó kẻ phụng lệnh làm việc như ta.”

Lương Phương thầm nghĩ, yêu tinh này nói chuyện khéo thật, nói một hồi lão cũng hết cả tức. Lại nghĩ người này khéo mê hoặc chủ như vậy, chắc chắn phải nhanh mồm nhanh miệng, mình phải cẩn thận thì hơn.

Quả nhiên, Tô Sầm mỉm cười ngoài mặt, nhưng lời lẽ lại găm dao: “Vậy chúng ta bắt đầu từ chuyện đầu tiên trước, xin hỏi Lương đại nhân, năm mươi vạn lượng sửa sông ngòi bỏ vào đâu rồi?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.