Tô Sầm từ từ hoàn hồn, chùi đại lên mặt mới biết mình đã khóc, nhưng lại không nghĩ ra là tại vì sao. Có lẽ là vì tình cảm đến tột cùng không thể kiểm soát, cũng có thể là vì câu nói cuối cùng của Lý Thích như nện vào lồ ng ngực, làm cậu nhất thời không thở được, chỉ có thể thay thể bằng nước mắt.
“Khóc cái gì?” Lý Thích nhéo mũi cậu, giọng nói trầm khàn.
“Có lẽ là vì…” Tô Sầm cau mày suy nghĩ: “May mắn chưa chết?”
Hôm nay đứng bên bờ vực mấy lần, cậu tìm lý do thế này cũng hợp tình hợp lý.
Lý Thích lại nhíu mày: “Sau này không được làm bừa thế nữa.”
Làm bừa thế nào cơ? Tô Sầm nhíu mày, hôm nay cậu làm không ít chuyện hoang đường, đúng là phải suy nghĩ lại xem là gì. Phân vân giữa dụ bắt Tống Phàm và xuống vực cứu người, cậu hỏi thử: “Tống Phàm…”
Thấy Ninh Vương nhíu mày cậu lập tức sửa lại: “Không phải em không xuống à?”
“Có ý nghĩ cũng không được.”
Quả nhiên là vụ này. Tô Sầm cười thầm, lão cáo già này quản trời quản đất còn muốn quản cả suy nghĩ của người khác nữa? Cậu giơ tay ôm cổ Lý Thích, cười lấy lòng: “Không phải tại em biết còn có ngài sao? Vương gia phúc cao ngang trời, tất nhiên em cũng được thơm lây rồi.”
Lý Thích được xoa dịu, chuyển sang quệt mũi cậu cảnh cáo: “Sau này để người khác làm mấy chuyện này.”
“Được.” Tô Sầm thấy đủ thì dừng, lập tức đồng ý.
“Phải thưởng Khúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-an-thai-binh/2534925/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.