“Tô ca ca, đừng nghịch.” Khúc Linh Nhi nhắm mắt, giơ tay lên mặt gãi bừa: “Cho tôi ngủ thêm chút đi.”
Cảm giác ngưa ngứa trên mặt dừng một lát, sau đó chuyển sang tai y, Khúc Linh Nhi bực bội ngoảnh đầu, trùm áo lên mặt kiên quyết ngủ tiếp.
Tiếng cười khẽ vang lên sau lưng y: “Cậu xem ngủ trong mộ chẳng vẫn ngon lắm đấy sao?”
Bàn tay trước người vẫn lay áo y không ngừng, Khúc Linh Nhi giận dữ, vừa định nổi cáu thì bỗng khựng lại.
Tiếng của Tô ca ca ở sau lưng, còn cách y một khoảng… thế người lay áo y từ phía trước là ai?!
Khúc Linh Nhi choàng tỉnh, chỉ thấy một cọng cỏ đuôi cáo xuất hiện trước mắt, một đôi mắt đen láy chòng chọc nhìn y!
“Á!!!” Khúc Linh Nhi nhảy cẫng lên: “Tô ca ca, cứu tôi, cứu tôi!”
Chạy đến nửa chừng thì phanh lại: “Tô… Tô ca ca… có phải huynh bị hổ ăn thịt rồi không?”
Tô Sầm cười tít mắt, nhìn y: “Tại sao?”
Mặt Khúc Linh Nhi trắng bệch, y liên tục lùi lại, trốn sau nửa tấm bia không dám thò đầu ra: “Chắc chắn là huynh bị hổ ăn thịt biến thành ma trành rồi, còn đứa bé này là hổ thành tinh đúng không… Hu hu hu, Tô ca ca muốn ra tay với tôi thật rồi…”
Tô Sầm bị lối suy nghĩ kỳ lạ của Khúc Linh Nhi chọc cười, nhưng cậu không những không giải thích còn nảy ý trêu đùa, cậu bước lên từng bước: “Phải rồi, đêm qua cậu ngủ say thế, chẳng thèm quan tâm tôi, tôi bị hổ ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-an-thai-binh/2534912/chuong-152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.