Tô Sầm đứng sững trong sân, mãi lâu sau mới nói nên lời: “Chuyện gì thế này?”
Ông lão lắc đầu: “Lúc tìm thấy người đã tắt thở rồi.”
“Sao lại thế này?” Tô Sầm khó tin đứng như trời trồng, miệng lẩm bẩm: “Sao lại như vậy?”
Đứa bé hôm qua vẫn còn cười nói dẫn họ vào thôn, nay đã trắng bệch màu môi, hai mắt nhắm chặt, khuôn mày còn nguyên vẻ kinh hoảng và đau đớn trước khi chết, lỗ hổng trước ngực đã chảy cạn máu.
“Hẳn là đứa bé này vô tình phát hiện lối đi bí mật, tưởng lầm là đường rời thôn.” Ông lão cụp mắt nhìn thi thể Lục Tiểu Cửu: “Khi tôi tìm thấy thì bên cạnh nó có một bọc đồ nhỏ, bên trong là hai bộ đồ để thay và mấy cục bạc vụn.”
Tô Sầm mím môi: “Đó là tôi cho nó.”
Lúc sáng Lục Tiểu Cửu giả vờ ngây ngô không biết gì, giờ xem ra nó đã biết tác dụng của bạc từ lâu rồi, cũng đã tính sẵn cho cuộc ra đi này.
Bà cụ tóc bạc phơ ôm Lục Tiểu Cửu vào lòng, mãi lâu sau không nói nên lời, chỉ có thể phát ra từng tiếng nấc nghẹn ngào, đôi mắt khô cằn không còn ch ảy nước mắt, trống rỗng toát lên vẻ chết chóc.
Không đợi Tô Sầm lên an ủi, bà cụ bỗng ngẩng đầu trừng mắt với Tô Sầm, sau đó nhảy bổ lên, bàn tay như que củi vồ về phía Tô Sầm.
Tô Sầm không tránh kịp, đứng đực tại chỗ, tiếng nức nở của bà lão biến thành thét gào, Khúc Linh Nhi phản ứng lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-an-thai-binh/2534900/chuong-158.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.