“Quả nhiên là vậy.” Tô Sầm mím môi, lúc nghe hai người nói chuyện cậu đã đoán được thân phận của Tống Phàm rồi, nhưng giờ được chứng thực vẫn không khỏi kích động.
Một ông cha điên tối ngày mơ làm Hoàng đế, nuôi được ông con khùng ngày ngày nghĩ mình là Thái tử.
“Thế Tống Nghị là sao?” Tô Sầm hỏi: “Tại sao lão chịu giúp các ngươi?”
“Chuyện này phải cảm ơn vị Tiên đế đoản mệnh Lý Tốn của các ngươi rồi.” Lục Tốn vừa dọn cờ vừa nói: “Năm đó tiểu Hầu gia phủ Định An Hầu chết, nhưng vì Lý Tốn đăng cơ đại xá thiên hạ nên trả hung thủ về quê, tên nhát cáy Tống Nghị đó không dám trái ý tân đế nên đẩy cho chúng ta.”
“Các ngươi lấy danh nghĩa báo thù cho tiểu Hầu gia, vào Lục Gia Trang theo Lục Tiểu Lục, nhưng lại đồ sát hơn hai trăm mạng người của Lục Gia Trang!”
Lồ ng ngực Tô Sầm hơi phập phồng, hai trăm tám mươi bảy thi thể trong hang động núi Nhặng kia đều chết với xương cổ đứt gãy, là bị người ta siết cổ chết!
Lục Tốn không để bụng, cười: “Một đám ngu muội, chết không đáng tiếc.”
“Thế phải thế nào mới đáng tiếc? Tiểu Hầu gia của Hầu phủ chết mới đáng tiếc? Hay đứa con bảo bối của ngươi chết mới tiếc?!” Ánh mắt Tô Sầm là nỗi đau nặng nề, mùi máu tanh xộc lên trong cổ. Có người vì một mạng người mà trèo đèo lội suối, dũng cảm quên mình, chỉ để trả công bằng cho người sống, cho người chết được yên nghỉ. Vậy mà có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-an-thai-binh/2534891/chuong-162.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.