Nắng sớm mờ mờ, Khúc Linh Nhi dẫn cấm quân đánh lên giữa màn sương quanh chân núi Nhặng, đi theo còn có Thứ sử Từ Châu Lương Phương.
Lý Thích chắp tay sau lưng, dặn dò Lương Phương: “Bao vây tiêu diệt toàn bộ loạn đảng Ám Môn bên trong Lục Gia Trang, nếu có kẻ phản kháng lập tức xử lý.”
Lương Phương nhận lệnh, dẫn cấm quân trùng điệp đi vào thôn.
Bỗng dưng một tiếng nổ rền vang, cả thôn chấn động, đứng dưới chân núi còn cảm nhận được sức chấn mạnh mẽ, khỏi phải nói thôn làng đang chấn động trước mắt.
“Có chuyện gì? Động đất à?” Khúc Linh Nhi hoảng hốt nhìn quanh, lại thấy tất cả mọi người đăm đăm nhìn xuống thôn làng dưới chân núi, như đang đưa tiễn người nào.
Tất cả mọi người đều biết, những đường hầm quanh co phức tạp dưới thôn, nỗi sợ hãi quanh quẩn trong lòng và cả những ngày tăm tối, không thấy mặt trời đều không còn nữa.
Khúc Linh Nhi quay lại, phát hiện Kỳ Lâm đứng bên cạnh mình, mừng rỡ nói: “Kỳ ca ca!”
Sau đó lại nhíu mày: “Huynh bị thương à?”
Kỳ Lâm nhìn xuống cánh tay, bình thản vung tay: “Không sao, vết thương nhỏ.”
Vết máu chảy ngoằn ngoèo trên cánh tay, thấm đỏ nửa tay áo, cuối cùng khô cằn lại trên chuỗi tràng hạt nơi cổ tay.
Sao mà không sao được chứ?
Khúc Linh Nhi cương quyết kéo Kỳ Lâm sang bên cạnh băng bó cẩn thận, xác nhận Kỳ Lâm không có vết thương nào khác mới hài lòng mỉm cười. Vừa quay đầu, y đã đụng phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-an-thai-binh/2534883/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.