Liễu Trình lập tức khựng lại, vội ngoảnh đầu, đối mặt với người bên ngoài song gỗ kia, hắn sững ra tại chỗ.
Nhưng ngay sau đó, Liễu Trình đã đứng dậy quay mặt vào tường, để một bóng lưng cho hai người.
“Trọng Bội…” Thôi Hạo nhíu mày: “Lại đây, lại cho tôi xem đi.”
“Ai bảo cậu quay lại!” Liễu Trình tức giận quát: “Cút đến Huệ Châu của cậu đi, đây không phải chỗ cậu nên ở!”
“Tôi không đi!” Thôi Hạo bấu lên song gỗ: “Ngài ở đâu thì tôi ở đấy!”
Liễu Trình tức giận, nhưng hắn cũng hiểu tính của con lừa này, trông chờ để Thôi Hạo tự đi thì không thiết thực, bèn nói với Tô Sầm: “Tô đại nhân, làm vậy không đúng quy củ đâu nhỉ? Mau đưa cậu ta ra ngoài!”
Tô Sầm bình tĩnh nói: “Ta không đưa hắn đến thì hắn chặn trước cửa nhà ta, lỡ như hàng xóm trông thấy ta sẽ bị liên lụy mất.”
Liễu Trình nghẹn họng, cố nhịn không quay đầu lại chửi Thôi Hạo té tát, nhịn đến nỗi suýt thì hộc máu. Người này không rõ thân phận của mình là gì sao mà còn chạy ra giữa đường giữa phố? Chỗ ở của Tô Sầm là nơi quý tộc quan viên tụ tập, lỡ bị ai nhìn thấy khó mà lường được hậu quả.
Khuyên không được thì chuyển sang đe dọa, Liễu Trình giận nói: “Cậu không đi là tôi gọi người đấy!”
“Gọi đi, gọi đến bắt tôi lại là tốt nhất.” Thôi Hạo khẽ cười: “Rồi nhốt tôi ngay bên cạnh ngài, hai chúng ta lại có thể ở cạnh nhau rồi.”
“Cậu!” Liễu Trình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-an-thai-binh/2534475/chuong-189.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.