Tô Sầm cảm giác trong đầu mình nổ tung. Cậu bước lên mấy bước mở cửa phòng lao, nhìn xuống cảnh tượng dưới đất. Liễu tướng hăng hái trên triều nay nằm trước mặt cậu, vết máu loang lổ che kín nửa khuôn mặt, nửa bên mặt còn lại trắng như tờ giấy, tràn đầy tử khí.
Tô Sầm chỉ thấy cổ họng thít lại, ngắc ngứ mãi mới cất được thành tiếng: “Rốt cuộc… có chuyện gì thế?”
“Ta còn muốn hỏi cậu đây, chuyện gi thế này?” Trương Quân bước lên, trầm giọng nói: “Đám cai ngục bị chuốc thuốc mê hết, lúc tỉnh lại đã thế này rồi, vừa rồi cậu đi đâu?”
Tô Sầm ngẩng đầu nhìn ra cửa lao: “Sao cửa buồng giam lại mở?”
“Cửa buồng giam là lúc sau cai ngục tới mới mở, trước đó thì vẫn khóa.” Trương Quân mím môi: “Liễu Trình… tự sát.”
“Tại sao hắn lại tự sát? Sao hắn có thể tự sát được?!” Rõ ràng hắn đã gặp Thôi Hạo, rõ ràng hắn muốn sống tiếp mà!
Tô Sầm quay ngoắt sang phòng giam bên cạnh: “Bên này thì sao? Cũng là cai ngục mở cửa?”
Trương Quân lắc đầu: “Bên này thì mở sẵn rồi, bị mở bằng bạo lực.”
Tô Sầm từ từ ngồi xuống cạnh rào gỗ giữa hai phòng giam, đến phía dưới thì thấy mấy dấu vết phá hoại hãy còn mới – đó là dấu ngón tay thò vào trong thanh gỗ. Tiếp tục nhìn xuống, Tô Sầm sửng sốt, cậu phát hiện trong bụi cỏ có một mảnh móng tay nứt vỡ, dính máu.
Trương Quân nhíu mày: “Phòng bên này nhốt ai đấy? Ta không tìm được ghi chép
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-an-thai-binh/2534459/chuong-197.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.