Đại lao Hình bộ.
Vừa bước vào Trịnh Dương đã rùng mình. Từ khi vào đông bên ngoài đã không còn ấm áp nữa, trong ngục còn lạnh hơn vài phần. Hơi lạnh như bốc lên từ dưới đất, thấm vào trong xương, mặc đồ dày hơn nữa cũng không tác dụng gì.
Cai ngục càng dẫn vào trong Trịnh Dương càng thấy lòng rét lạnh, mấy buồng giam bên ngoài cứ cách mấy buồng còn có chậu than giữ ấm, mà đi sâu vào trong thì nói gì đến chậu than, còn chẳng có lấy ánh lửa nào.
Trịnh Dương nhíu mày, hỏi: “Sao trong này không nhóm lửa?”
“Nhóm lửa?” Cai ngục bật cười, song nghĩ đến thân phận đối phương lại thôi, đáp: “Thế tử không biết rồi, người bị nhốt trong này toàn tử tù cả, kiểu gì rồi cũng chết, lãng phí tiền than củi làm gì đâu.”
Trịnh Dương lạnh mặt, nói: “Tử tù thì không phải người à? Vả lại vẫn chưa chết mà không phải sao?”
Cai ngục dừng lại, mặt vẫn mỉm cười nhưng giọng thì lạnh đi: “Nếu thế tử thấy chỗ chúng ta không tốt thì quay về là được.”
Trịnh Dương nghẹn họng, ngây ra mãi mới khó chịu nói: “Dẫn đường đi.”
Cai ngục cười khẩy, quay đi tiếp tục ngông nghênh vào trong.
Trịnh Dương nhìn cái gáy kiêu căng vênh váo phía trước là tức tối, nghĩ lại thế tử phủ Anh Quốc công như y có phải chịu ấm ức thế này bao giờ? Không ngờ lại đến nông nỗi phải nhìn mặt một cai ngục. Y phẫn nộ cắn răng, ai bảo y cần nhờ vả người ta chứ, hết đường khác rồi chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-an-thai-binh/2534447/chuong-203.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.