Quá trưa Trịnh Dương lại đến, vừa vào cổng đã thấy Tô Sầm và Khúc Linh Nhi mỗi người nằm một ghế, tư thế giống nhau, biểu cảm giống nhau, nằm giữa sân nhắm mắt nghỉ ngơi.
Nắng mùa đông không còn đáng sợ như mùa hè, nắng dịu dàng hắt lên mặt Tô Sầm, không còn vẻ sắc sảo thường ngày mà có đôi chút sáng bóng như sứ ngọc. Trịnh Dương thất thần, hai cụm từ nảy ra trong óc – lan chi ngọc thụ, tư thái phi phàm.
Tô Sầm nghe tiếng bước chân mới mở mắt nhìn, thấy người đến, cậu lập tức ngồi dậy, nói: “Cuối cùng huynh cũng tới.”
Bấy giờ Trịnh Dương mới hoàn hồn, cười hỏi: “Đánh thức các huynh à?”
Tô Sầm lắc đầu ý bảo không sao, rồi đứng dậy vẫn Trịnh Dương vào nhà: “Vào phòng rồi nói.”
Khúc Linh Nhi cũng định đứng dậy, Tô Sầm chỉ vào y: “Phơi nắng tiếp, lúc nào hết mùi bẩn thỉu trên người mới được vào.”
Khúc Linh Nhi bĩu môi, không vừa lòng nằm xuống, y thầm nghĩ sao y lại bẩn được? Kỳ ca ca của y còn chưa chê nữa!
Vào trong nhà, Tô Sầm đóng cửa lại, ấn Trịnh Dương xuống ghế, hỏi: “Lúc trước ở cổng đại lao nhiều người huynh không muốn nói, giờ thì nên cho ta biết có chuyện gì rồi chứ? Tại sao đã quyết định hành hình lại đột ngột dừng lại? Tình hình bây giờ thế nào? Có phải trong triều có việc gì không?”
Trịnh Dương cười bất lực: “Huynh hỏi một hơi nhiều câu vậy, ta biết trả lời câu nào trước?”
“Đám đại thần trong triều gan nhỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-an-thai-binh/2533049/chuong-205.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.