Tô Sầm không xa lạ gì với đại lao Hình bộ nữa, cậu từng ở trong này nửa tháng, nhưng khoảng thời gian đó mờ mịt nhiều hơn tỉnh táo, cậu chẳng còn ấn tượng gì ngoài hơi lạnh, và hơi tối.
Lần này tới đây, cuối cùng cậu cũng hiểu được địa ngục trần gian là thế nào.
Vừa vào cửa, mùi máu tanh xộc tới, còn xen lẫn cả mùi tóc cháy khét, tanh hôi và gay mũi.
Đi sâu vào trong, cậu có thể nghe tiếng roi xé gió vang lên cùng tiếng mắng chửi liên hồi của cai ngục, lạ là chẳng có tiếng la hét nào đáp lại. Cảm giác kỳ lạ xen giữa đáng sợ này khiến Tô Sầm hoảng hốt.
Đến nơi hành hình, chỉ thấy một người bị treo lên bằng vài sợi xích sắt, hắn gục đầu, máu loang lổ đầy đất, bên cạnh là vài chiếc roi da đã đứt.
Tô Sầm nhìn mãi mới nhận ra, đây là Kỳ Lâm.
Cả Trịnh Dương muốn tới cắn chết người cũng không nhìn nổi cảnh này, gục sang bên cạnh nôn tối mặt.
Cai ngục cúi người, tưởng triều đình lại phái người tới giục, bèn bước lên bảo: “Đại nhân yên tâm, chắc chắn hôm nay sẽ khiến tên này khai thôi ạ.”
“Khai cái gì?” Tô Sầm lạnh lùng hỏi.
Cai ngục nói giọng đương nhiên: “Khai ra bằng chứng Ninh Vương cấu kết với Đột Quyết.”
“Hóa ra trước giờ Hình bộ phá án toàn nhờ ép cung à? Chuyện liên quan đến sống chết của Nhiếp Chính Vương, đến tội mưu nghịch mà cũng có thể ép cung?!” Tô Sầm đoạt roi trong tay gã nện xuống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-an-thai-binh/2533026/chuong-216.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.