Được nghe lời “nhớ” như ý muốn, Tô Sầm bỗng dưng yên lại, nỗi chua xót dâng lên, cậu vùi vào lòng Lý Thích, vành mắt đỏ lên. Những ân hận, tủi nhục, ăn năn suốt một năm qua như mở ra một lỗ hổng, trút đi như thủy triều.
Hóa ra không chỉ mình cậu hướng về người kia, cũng không phải không nhớ, chẳng qua là muốn mà chẳng được.
Lý Thích khẽ thở dài, suy tới cùng, hắn vẫn không thể kìm nén được phản ứng bản năng của cơ thể trước con cáo nhỏ này. Thân thể trước mặt mềm mại, khuôn mặt hàm chứa tình cảm, chỉ riêng vài sợi tóc rối bên trái thôi cũng dễ dàng khiến hắn phát điên, sao có thể không nhớ?
“Lại đây.” Tô Sầm choàng cổ Lý Thích, kéo người lại gần.
Mấy bờ môi quấn quýt, cấu xé lẫn nhau như không ai chịu thua ai, mùi máu tanh dần lan tỏa giữa khoang miệng, rồi lại bị mùi đàn hương nồng hơn che lấp. Khi Tô Sầm hoàn hồn lại, lưng cậu đã dán lên mặt bàn gỗ đàn lạnh băng, cậu rụt người vào lòng Lý Thích, tiện thể tháo đai lưng.
Nằm xuống bàn lần nữa, Tô Sầm bỗng nhớ ra lần đầu của họ cũng là ở đây, ngay trên chiếc bàn này. Cậu yêu cầu trao đổi, Lý Thích đồng ý ngay mà không hề do dự.
Giờ nhớ lại mới thấy có vẻ như đã ủ mưu từ lâu.
“Thật ra ngài đã có ý đồ không nên có với em từ lâu rồi đúng không?” Tô Sầm ôm cổ Lý Thích, cười như con cáo con gian xảo.
Lý Thích say mê
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-an-thai-binh/2533023/chuong-218.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.