Pháo hoa nở rộ trên đầu, rực rỡ chói mắt, Tô Sầm lại không hơi đâu quan tâm, chỉ nhìn một góc nhỏ trên tường không chớp mắt.
Một lát sau khói mù tan hết, bức tường đã sập hơn nửa lộ ra.
Những ngày qua, mỗi lần cậu tới cung Hưng Khánh đều mang theo ít thuốc nổ, giấu trong núi giả cạnh Long Trì, sau hơn nửa tháng giấu thị vệ, giấu Lý Thích, cậu đã gom được nửa bao tải. Cuối cùng hôm nay cũng dùng đến.
Cậu cho nổ cung Hưng Khánh.
Tiếng nổ xen lẫn cùng tiếng pháo hoa trong thành Trường An, khói mù tan ra trong màn đêm vô tận. Cung Hưng Khánh tường đồng vách sắt khi xưa từng là nơi khiến cậu yên tâm nhất, nay lại thành chiếc lồ ng tù túng họ. Hôm nay chính tay cậu nổ nó, từ nay về sau, cậu sẽ là thành trì của Lý Thích.
Sau khi khói tan hết, giọng nói cố ý kìm thấp vang lên bên kia tường: “Sao tiếng động lớn thế?”
Ninh Tam Thông thò đầu ra, nhìn bức tường đổ nát mà chép miệng: “Nghe đâu năm xưa Vương gia sửa lại cung Hưng Khánh toàn dùng gạch xây tường thành ở biên quan, viên nào viên nấy có khắc tên thợ giám sát, vỡ một viên là một mạng người đấy. Huynh đoán xem huynh cho nổ chết bao người rồi?”
“Lại đây giúp ta với.” Tô Sầm mặc kệ câu đùa của Ninh Tam Thông, vội dìu Lý Thích dậy. Cậu bỏ gấp ba lượng thuốc mê vào thức ăn, vừa rồi tiếng nổ lớn vậy mà Lý Thích cũng chỉ nhíu mày chứ không tỉnh lại.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-an-thai-binh/2533011/chuong-225.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.