Nói tới đây, Hàn Kỳ không muốn nói thêm nữa, bèn nhắm mắt nghỉ ngơi. Hàn Thư thấy cha mình đã có ý tiễn khách thì đứng dậy ra hiệu: “Không còn sớm nữa rồi, cha ta vẫn chưa dùng cơm, hai người cứ tự nhiên, ta không tiễn nữa.”
Kỳ Lâm đứng dậy cáo từ, vừa ra tới cửa thì cảm nhận được có thứ gì xé gió lao tới, hắn nghiêng người, “keng” một tiếng, một chiếc đũa c ắm vào khung cửa, đầu đũa xuyên ra ngoài rung ầm ầm.
Kỳ Lâm quay đầu lại, chỉ thấy Hàn Kỳ vẫn có vẻ mệt mỏi như cũ, ông nhìn ra cành cây tàn ngoài cửa sổ, nói với hắn: “Chuyện trước kia, Linh Nhi không để bụng, ta cũng không so đo với cậu. Nhưng cậu không được ức hiếp nó không có chỗ dựa, ta nuôi Linh Nhi khôn lớn, cũng coi như nửa cha nửa mẹ, nếu sau này nó còn chịu thêm ấm ức nào nữa, người làm sư phụ như ta sẽ phản đối đầu tiên.”
Khúc Linh Nhi quay lưng lại, cắn môi, y cứ nghĩ mình giấu kĩ lắm rồi, không ngờ sư phụ vẫn nhận ra được cảm xúc của mình.
Kỳ Lâm nhìn Khúc Linh Nhi, sau đó quay lại chắp tay với Hàn Kỳ: “Vãn bối xin ghi nhớ.”
Ra khỏi phòng Hàn Kỳ, Kỳ Lâm đi trước, Khúc Linh Nhi lôi thôi mãi mới chịu ra ngoài. Đóng xong cửa từ lâu, y lại cúi đầu nhìn cánh cửa, nhất quyết không chịu quay lại.
Y không quay lại, Kỳ Lâm cũng không đi, hai người như đứng hình, không ai chịu cử động trước.
Mãi sau, Khúc Linh Nhi đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-an-thai-binh/2533005/chuong-228.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.