Năm Nguyên Thuận thứ tám, cuối xuân.
Tô Sầm đợi khi mặt trời ngả về Tây mới ra khỏi cung, xua xe ngựa đợi sẵn ngoài cổng Kiến Phúc về trước, còn cậu chắp tay sau lưng thong thả đi về.
Giờ đã chiều tối, người người nhà nhà trong thành Trường An thổi lửa nấu cơm, Tô đại nhân hít lấy mùi khói lửa trần tục, mùi rơm rạ cháy xen lẫn mùi thơm của thức ăn tràn vào phổi, rồi lại từ từ thở ra, lòng thầm cảm thán: Trần tục, chính là thịnh thế.
Đi qua chợ Đông, mua hai lạng rượu Hầu Nhi, thêm cả bánh táo mới ra lò. Cậu vừa đi vừa ăn một miếng, khi ăn xong ngẩng đầu nhìn đã thấy ba chữ “Cung Hưng Khánh” rực rỡ đón nắng chiều.
Thị vệ gác cổng đã quen thuộc từ lâu, tươi cười đón cậu vào, hỏi thăm: “Hôm nay thừa tướng về sớm quá ạ.”
Tô Sầm cười đáp lại, vừa bước vào đã bắt gặp ngay Kỳ Lâm và Khúc Linh Nhi đi ra.
Tô Sầm dừng lại, Khúc Linh Nhi cũng trông thấy cậu, y lập tức hất tay Kỳ Lâm đi chạy lên nắm tay Tô Sầm không buông: “Tô ca ca, tôi nhớ huynh chết mất!”
Đôi mắt nhạt màu của Kỳ Lâm chăm chú nhìn hành động thân thiết của hai người hồi lâu mới rời đi, hắn tự an ủi: Hai người họ không có kết quả đâu…
Tô Sầm gật đầu với Kỳ Lâm xem như đã chào, rồi quay sang cười với Khúc Linh Nhi: “Phường Trường Lạc chỉ cách cung Hưng Khánh một phường, ngày nào cậu với Kỳ giáo đầu cũng tới, sao lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-an-thai-binh/2532986/chuong-237.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.