Niệm tình hôm qua dày vò cậu quá mức, Lý Thích cũng không làm khó nhiều, chỉ dọa dẫm vài câu cho có rồi thôi.
Ngồi về chỗ, Tô Sầm chỉnh lại trang phục, nhân đó che giấu vẻ hoảng loạn của mình.
Lý Thích gõ lên song cửa, hỏi: “Đây là chuyện các em tranh luận sáng nay à?”
Tô Sầm thầm nghĩ đúng là cáo già đạo hạnh thâm sâu, chỉ nghe ngóng tí thôi đã hiểu rõ đầu đuôi sự việc, bèn nhân đó hỏi thử: “Thế ngài thấy sao?”
Lý Thích bật cười: “Có tí chuyện thế cũng đáng bàn bạc cả ngày?”
Tô Sầm: “…”
Được rồi, Vương gia uy vũ, năm xưa khi Ninh Vương chuyên quyền nói một không hai, đúng là một câu đã giải quyết được “tí chuyện cỏn con” này. Ninh Vương vỗ bàn, ai dám phản đối.
Chẳng qua bây giờ Thiên tử nhỏ chấp chính, một đứa bé dĩ nhiên không có ý chí và khí phách như Lý Thích được, cậu mới chấp chính nên việc lấy nhiều ý kiến, sàng lọc học hỏi cũng là một môn bắt buộc.
“Chắc chắn phải hòa thân rồi, một nước lớn lại chùn bước vì ít chuyện chẳng biết có hay không, nói ra không sợ người ta cười cho.”
Cuối cùng Lý Thích cũng cho ý kiến, Tô Sầm gật đầu theo: “Em cũng nghĩ giống ngài, Mạc Hòa dám yêu cầu như vậy là cũng biết chúng ta không có lý do từ chối. Cho nên mấu chốt của vấn đề không phải hòa thân hay không, mà hòa thân rồi làm thế nào để kìm hãm Đột Quyết, ngăn cản hắn lợi dụng Đại Chu mở rộng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-an-thai-binh/2532983/chuong-239.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.