Trong ba ngày tân hôn, ta và Từ Quân Dật đều dành phần lớn thời gian ở trên giường, thậm chí còn không vào cung để tạ ân. Theo những gì ta có thể nhớ, di mẫu, thất ca và các nữ phó mỗi ngày đều nói về lễ nghi phép tắc, trái lại vậy mà xuất giá ta lại thảnh thơi hơn không ít.
"Tạ ân với ai? Thánh nhân đang bế quan, Hoàng hậu và Thái tử sẽ không gặp chúng ta, hà tất phải làm điều thừa?" Mỗi ngày Từ Quân Dật phải xử lý mấy chục tấu chương triều chính, ba ngày lười biếng đủ để tích cả một ngọn núi nhỏ trên bàn.
"Ồ," Ta đi tới trước mặt hắn xoay một vòng, hai tay chống nạnh biểu diễn cho hắn xem bộ nam trang màu xanh lam mà ta đang mặc, "Từ tướng, nhìn ta này."
Hắn đang phê chuẩn việc tuyển người cho chức Hộ bộ thị lang, còn không ngẩng đầu lên đã nói: "Tiểu Nghiên rất đẹp."
"Hứ." Ta xắn tay áo lên ngắm nghía bộ y phục mới một mình, đi đến tủ sách tìm cuốn sách kể về cuộc viễn chinh phía Bắc của tướng quân áo bào trắng Trần Khánh Chi của Nam triều, ta ngồi đối diện với hắn rồi bắt đầu đọc.
Hàng ngàn quân ngựa ẩn nấp dưới áo bào trắng, ta đọc đến nỗi cảm xúc dâng trào, đi tới hỏi Từ Quân Dật: "Từ tướng, từ xưa đến nay việc thủ thành còn dễ hơn là tấn công, vì sao chỉ trong một trăm ngày mà Trần Khánh Chi đã có thể dùng bảy mươi ngàn người tấn công ba mươi hai thành của Bắc Ngụy?"
"Tối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-an-nguyet/3514939/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.